Chương 2.1: Trở lại nhân gian
“Tí tách……tí tách……tí tách……”
Âm thanh gì vậy? Chưa khóa vòi nước sao?
Lâm Tố Tâm dần dần tỉnh lại sau giấc ngủ say, đầu óc vẫn đang hỗn loạn, cô nói trong tiềm thức: “Tương Quân, cậu lại không khóa vòi nước à?”
Ngay khi cái tên này vừa vang lên, cô lập tức tỉnh dậy, từng cảnh tượng trước khi hôn mê hiện về trong tâm trí cô.
Sự cay nghiệt và đoạn tuyệt của Nhậm Tương Quân, sự phản bội và tàn nhẫn của Hàn Duệ, còn có giây phút cuối cùng đó, ngọn lửa ngập trời lao về phía cô trong nháy mắt.
Thật sự không thể tin rằng bạn thân nhất và bạn trai của cô lại cùng phản bội cô. Cô tự hỏi rằng bản thân chưa từng làm bất cứ điều gì có lỗi với bọn họ, nhưng bọn họ lại hận đến mức muốn để cô chết. Chỉ nghĩ đến điều đó thôi cũng khiến cô rùng mình.
Vậy bây giờ cô lại đang ở đâu?
Lâm Tố Tâm bỗng mở mắt ra và nhìn xung quanh.
Đây chắc chắn là một phòng tắm, nhưng nó lại không phải là phòng trong nhà cô.
Mặc dù nhà của cô là đi thuê, nhưng cô đã ở đó vài năm, mỗi phòng đều được sắp xếp, trang trí cẩn thận, trong phòng tắm cũng bày đủ các loại đồ dùng mà cô quen dùng.
So ra, trang trí của phòng tắm này cao cấp hơn nhiều, tường được ốp gạch vẽ hoa văn hình học cao cấp, trên bồn rửa bằng đá cẩm thạch màu đen sẫm, hai chân đèn hình vỏ sò tinh xảo hơi mở ra để lộ bóng đèn nhỏ hình ngọc trai sáng lấp lánh. Hoàn toàn là bố trí tiêu chuẩn của khách sạn năm sao.
Rốt cuộc Hàn Duệ đã đưa cô đi đâu? Lâm Tố Tâm gãi gãi đầu, nhưng phát hiện vết thương do bị đánh sau đầu hình như……biến mất rồi?
Chuyện gì đã xảy ra?
Lâm Tố Tâm đột nhiên có một dự cảm xấu.
Đúng lúc này, cửa phòng tắm đột nhiên truyền đến một tiếng gõ mạnh, một cô gái ở ngoài cửa cao giọng hét lớn: “Tố Tâm, Tố Tâm, cậu có sao không? Cậu mở cửa đi.”
Lâm Tố Tâm không khỏi sững sờ, hình như cô chưa từng nghe qua giọng nói này, nhưng sao lại gọi tên cô một cách thân mật như vậy?
Sau sự do dự của cô, cô gái bên ngoài rõ ràng là càng lo lắng hơn, lực đập cửa lại tăng lên mấy phần, “Tố Tâm, cậu đừng có làm chuyện ngốc nghếch! Cậu mau mở cửa đi, nếu còn không mở thì tôi sẽ đập cửa đó!”
Lâm Tố Tâm đứng dậy, muốn đi mở cửa cho cô ấy. Nhưng khi vừa đứng dậy lại thấy toàn thân không có sức lực, hai tay chống xuống đất, sau đó lại nặng nề ngã xuống.
Tiếng động lớn trong phòng tắm vọng ra ngoài cửa, cô gái kia hét lên và chạy đi, một lúc sau chỉ nghe thấy một tiếng “ầm” lớn, cửa phòng tắm bị đạp đổ từ bên ngoài, lộ ra khuôn mặt của một cô gái trẻ.
Đó là một cố gái chừng mười lăm, mười sáu tuổi, có một đôi mắt rất to và sáng, khuôn mặt tròn trịa ửng hồng, làn da trắng nõn, trông vô cùng dễ thương. Nhưng bây giờ khuôn mặt dễ thương này lại có vẻ hoảng sợ như đã nhìn thấy ma.
Cô ấy liền chạy tới, ôm lấy Lâm Tố Tâm, “Tố Tâm, cậu sao rồi? Cậu lại vì người đàn ông đó mà cắt cổ tay sao? Cậu không nhận ra ư? Anh ta căn bản chỉ đang đùa giỡn với cậu thôi.”
Lâm Tố Tâm nhìn cô gái này bằng ánh mắt đờ đẫn, cô rõ ràng chưa từng nhìn thấy cô ấy, nhưng lại cảm thấy cô ấy vô cùng quen thuộc.
Cô gái đưa tay ra vỗ vỗ mặt cô, “Tố Tâm, cậu tỉnh lại đi, phải mau băng tay của cậu lại.”
Ánh mắt của Lâm Tố Tâm rơi xuống cổ tay phải của cô, trên làn da trắng trẻo, mịn màng có một vết thương đáng sợ, vết dao cắt không thương tiếc, cứa sâu vào da thịt, máu tươi không ngừng chảy ra từ vết thương.
Lâm Tố Tâm bỗng vươn tay còn lại ra, nắm lấy cánh tay cô gái, “Cậu kéo tôi dậy.”
“Cậu bỏ tôi ra, tôi đi lấy băng gạc cho cậu.”