Chương 1.3: Đố kị phát điên
Nhậm Tương Quân lạnh lùng nói: “Tôi đã từng cho cô cơ hội. Lần này, Trung Quốc chỉ có một suất duy nhất trong cuộc thi piano quốc tế Chopin, nếu có thể đạt giải trong cuộc thi quốc tế, tôi có thể theo học tại Nhạc viện Vienna! Tôi đã cố ý để Hàn Duệ kéo dài thời gian của cô, rõ ràng chỉ cần một phút nữa là giám khảo rời đi, tại sao cô còn đến?”
Đây đã là lần thứ hai Nhậm Tương Quân nhắc tới Hàn Duệ, Lâm Tố Tâm sửng sốt nói: “Hàn Duệ là cố ý? Anh ấy……cậu……”
Vào ngày diễn ra cuộc thi trong nước, bạn trai của Lâm Tố Tâm là Hàn Duệ đã đặc biệt lái xe đến đón cô, nhưng không may, trên đường đã xảy ra tai nạn, xe đã đâm vào dải phân cách, Lâm Tố Tâm ngồi bên ghế phụ bị gãy chân phải, nhưng mặc cho sự ngăn cản của Hàn Duệ, cô vẫn lê chiếc chân gãy đến chỗ thi đấu, kiên trì hoàn thành phần biểu diễn và cuối cùng đã giành chức vô địch.
Sau đó, khi đến bệnh viện, bác sĩ đã cảnh báo nếu đến muộn hơn, chân cô có thể bị di chứng nghiêm trọng sau khi chữa trị.
Vốn dĩ cô cho rằng đo là một tai nạn, nhưng không ngờ……Vậy mà lại do người bạn thân nhất của cô và người bạn trai cô yêu nhất cùng nhau đạo diễn!
Nhậm Tương Quân cười lạnh nói: “Đúng vậy, người bạn trai tốt của cô, Hàn Duệ chẳng qua chỉ là một người bình thường. Có nói xem giữa con gái nuôi của một giáo viên nghèo và tiểu thư của một đai gia tộc thì anh ta sẽ chọn bên nào? Anh ta chỉ là một ca sĩ trẻ mới ra mắt, anh ta cần tiền, cần người nâng đỡ, ở bên cạnh cô sẽ chỉ bị cô liên lụy mà thôi. Sau này cô ra nước ngoài thi đấu, du học, thứ nào không cần đến tiền, cô không những không thể hỗ trợ sự nghiệp của anh ta, e rằng còn tiêu tiền của anh ta. Cô nghĩ rằng anh ta chưa từng tính đến điều này sao?”
Lâm Tố Tâm tức giận nói: “Tôi không tin! Cậu đừng có lừa tôi, Hàn Duệ sẽ không phản bội tôi!”
Nhậm Tương Quân nhìn cô một cách nực cười, dường như đang chế giễu sự ngu ngốc và ngây thơ của cô: “Tin hay không tùy cô, tôi nể tình bạn giữa chúng ta, muốn cô làm một con ma biết rõ mọi chuyện mới có lòng tốt nói cho cô biết chân tướng.”
Cô ta giơ cổ tay lên, xem thời gian trên đồng hồ rồi nói: “Ôi, đã giờ này rồi cơ à? Máy bay sắp cất cánh rồi, tôi phải nhanh chóng qua đó thôi. Tố Tâm, cô yên tâm đi, tôi sẽ thay cô hoàn thành di nguyện của cô, tôi nhất định sẽ giành được giải nhất trong cuộc thi quốc tế và đến Vienna du học.”
Lâm Tố Tâm nhận thức được cô ta sắp rời đi rồi, càng vùng vẫy dữ dội hơn, hét lớn: “Nhậm Tương Quân, thả tôi ra, nếu cậu giết tôi, cậu cũng sẽ bị kết án tử hình, cậu nhất định sẽ bị xử bắn.”
Nhậm Tương Quân cười nói: “Cô nghĩ tôi cũng là thường dân như cô sao? Cho dù bị điều tra ra thì cũng không có ai làm gì được tôi. Thôi, đã đến lúc tôi phải đi rồi.”
Nhậm Tương Quân đá đổ thùng xăng đặt cạnh tường, một mùi hăng hắc tức khắc tràn ngập trong không khí, chất lỏng nhơn nhớt chảy dọc theo đường vân của sàn gỗ đến chân Lâm Tố Tâm.
Cô ta không đếm xỉa đến ánh mắt căm hận của Lâm Tố Tâm, đổ hết chỗ xăng còn lại lên người Lâm Tố Tâm, sau đó bước tới cửa, ngoảnh đầu lại nói: “Nhìn đi, đây chính là phòng piano của trường, những cây đàn piano cô yêu thích nhất sẽ cháy thành tro bụi cùng cô, có phải đồ cúng tế tôi đốt cho cô còn thiết thực hơn tiền không. Ha ha, không cần cảm ơn tôi đâu, cô cứ chơi đàn dưới lòng đất đi. Kiếp sau đầu thai tốt, biết đâu có thể làm người có tiền.”
Nói rồi, cô ta không quay đầu lại nữa, chậm rãi đi ra khỏi cửa, từ phía xa ném một cái bật lửa vào cạnh chân Lâm Tố Tâm, sau đó đóng cửa lại, ngăn cách tiếng hét không cam lòng của Lâm Tố Tâm ở bên kia cánh cửa.