Chương 22.2: Trêu đùa tôi vui lắm sao?
Cô Cao ở một bên nhìn, chế giễu nói: “Đến tòa nhà hành chính giải quyết công việc mà còn không tắt chuông điện thoại. Ở đây có rất nhiều lãnh đạo đang làm việc, gây ồn cho người khác thì làm thế nào? Đúng là không có chút lịch sự nào, quả nhiên là xuất thân từ nhà nghèo. Điện thoại cũng nát như vậy, ngay cả Vertu cũng không mua được, lại dùng điện thoại iPhone ở phố ổ chuột.
Lâm Tố Tâm suýt chút nữa bóp nát điện thoại.
Chủ cơ thể cũng đã bỏ ra 10.000 tệ mua chiếc điện thoại iPhone 6 mới ra mắt này, dù sao cũng học ở trường quý tộc, để không bị coi thường, nơi này cũng không thể quá tiết kiệm.
Kiếp trước điện thoại cô dùng còn là Xingxing đời cũ, cảm thấy iPhone 6 đã không tồi rồi, không ngờ còn bị xem thường.
Tuy nhiên, nếu chuông điện thoại là bất lịch sự, vậy cô vẫn phải nhận cuộc điện thoại này rồi.
Lâm Tố Tâm dừng bước, liếc nhìn cô Cao, trả lời điện thoại và nhanh chóng nói: “Xin chào, tôi không có tiền, không có việc làm, cũng không chuẩn bị đầu tư, sức khỏe tốt, thành tích học tập xuất sắc, vì vậy tôi không có kế hoạch mua bảo hiểm, mua cửa hàng, mua bất động sản, không cần thực phẩm chức năng, cũng không cần phụ đạo ngoài giờ, bạn tìm người khác đi, tạm biệt!”
Đầu bên kia điện thoại im bặt, ngay khi Lâm Tố Tâm nghĩ rằng người bán hàng bên kia đã bị cô nói cho chóng mặt, đang định cúp máy thì bỗng trong điện thoại phát ra một tiếng “hì hì”, tiếp theo là một tràng cười lớn.
“Lâm Tố Tâm, em quả thực rất thú vị.”
Một giọng nói vừa quen vừa lạ truyền vào tai, Lâm Tố Tâm khẽ nghiến răng: “Hạ! Minh! Tuyên! Sao lại là anh?”
Hạ Minh Tuyên cười nói: “Gọi tên tôi rung động tận tâm can, trầm bổng như vậy, tôi vừa mới đi mà em đã nhớ tôi rồi sao? Dính người ta như vậy, thật là hao tâm tổn trì.”
Lâm Tố Tâm tức giận nói: “Ai nhớ anh chứ? Anh cũng quá tự luyến rồi đấy.”
Hạ Minh Tuyên cười nhẹ một tiếng nói: “Vậy sao? Nếu đã không nhớ tôi, vậy tôi cúp máy nhé?”
“Cúp mau đi!” Lâm Tố Tâm chọc ngoáy điện thoại xong, đang định cúp máy, vừa ngẩng đầu thì nhìn thấy cô Cao với sắc mặt tái mét, đột nhiên nhớ tới điều gì đó, vội vàng nói: “Chờ một chút!”
“Tối cúp máy rồi!”
Lâm Tố Tâm nói: “Vậy bây giờ tôi đang nói chuyện với một con ma sao?”
Hạ Minh Tuyện giọng đầy ý cười, chậm rãi nói: “Người phụ nữ kia, chú ý giọng điệu của em, đây là thái độ muốn nhờ vả người khác sao?”
“Gì cơ?”
Lâm Tố Tâm sững sờ một lúc, vừa định nói thì có tiếng ồn ào từ cửa phòng giáo vụ truyền đến, cô quay lại nhìn thì thấy Trưởng phòng giáo vụ đích thân đưa hai bảo vệ tới.
Ông già ngoài năm mươi tuổi này tai to mặt lớn, nói chuyện đầy hách dịch, là một trong những người mà chủ cơ thể ghét nhất trong trường.
“Alo?” Trong điện thoại phát ra giọng nói có chút thiếu kiên nhẫn của Hạ Minh Tuyên.
Lâm Tố Tâm nghiến răng nói: “Rốt cuộc anh muốn làm gì? Trêu đùa tôi vui lắm sao? Tôi nói cho anh biết, nếu anh thật sự để tôi bị đuổi ra ngoài, vậy tôi cũng sẽ không học ở Ngân Diệu nữa. Anh muốn trêu đùa ai thì trêu đùa đi, tôi sẽ không bị anh lừa nữa đâu!”
“Tuổi còn trẻ, nóng tính như vậy làm gì?” Hạ Minh Tuyên nói: “Tôi có cố ý trêu đùa em không? Rõ ràng tôi nói là muốn cùng em đi làm học bạ, là tự em không muốn, điều này có thể trách tôi sao? Hơn nữa, em cũng có thể đưa chú Lục qua đó, nhìn thấy tài xế của tôi, người trong trường làm sao có thể không hiểu, nào dám tỏ thái độ với em?’
Lâm Tố Tâm không nói nên lời.
Câu này nghe có vẻ hợp lý, nhưng nếu để người của Hạ Minh Tuyên đi cùng cô đến phòng giáo vụ, học bạ có thể xử lý suôn sẻ rồi, nhưng phải làm sao với những tin đồn sau đó?
Cô có thể tưởng tượng, một học sinh thường dân như cô, trước yêu Mộ Hàn Khanh sau đó bị đá, rồi lại dây dưa với Hạ Minh Tuyên, sẽ bị nói khó nghe như nào.
Rốt cuộc Hạ Minh Tuyên đang nghĩ cái gì?