Chương 28.1: Lối thoát của con gái ngoài giá thú.
Hai tháng trước, Lâm Tố Tâm cũ và Phùng Tư Tư từng hẹn nhau, muốn cùng báo danh tham gia vào cuộc sát hạch tuyển thực tập sinh của giải trí Băng Toản.
Tuy đã nhớ lại chuyện này, nhưng Lâm Tố Tâm vẫn có chút bất ngờ: “Sao cậu lại muốn đăng ký tham gia cuộc sát hạch này? Nghe nói làm thực tập sinh rất cực khổ, còn không chắc có thể ra mắt nữa, chẳng qua là có một khoản trợ cấp sinh hoạt, cậu cũng đâu thiếu chút tiền ấy”
Phùng Tư Tư bối rối: “Tố Tâm, cậu bị gì thế? Lời mình nói mà cũng không nhớ rõ, chắc không phải mất quá nhiều máu nên để lại di chứng chứ?”
Phùng Tư Tư giải thích trong điện thoại một phen, làm Lâm Tố Tâm vô cùng bất ngờ.
Dựa theo lời Phùng Tư Tư nói, con em của nhà giàu có lăn lộn trong giới nghệ sĩ thật ra rất nhiều.
Bởi với sự phát triển mạnh mẽ của ngành giải trí, hiệu ứng “hút vàng*” của làng giải trí cũng ngày càng rõ rệt, vô số ông chủ của các tập đoàn lớn đều đổ tiền vào ngành này, thậm chí có rất nhiều ông lớn trong ngành nghề truyền thống cưới vợ trong làng giải trí, diễn viên cấp bậc siêu sao để quảng bá cho công ty của mình.
(*) hút vàng: thuật ngữ mạng, dùng để chỉ khả năng thu hút tiền tài và tích lũy tài sản nhanh chóng.
Mà trong một dòng họ có người là ngôi sao trong làng giải trí thì đương nhiên cũng là một chuyện tốt.
Chờ con cái của mình hơi có tên tuổi một chút, tìm một công ty quan hệ công chúng, bắt đầu tiết lộ một số chi tiết, nói ngôi sao nào đó là người thừa kế của một tập đoàn tài chính lớn, “cao phú soái” ngậm thìa vàng ra đời, gia cảnh tốt, không chỉ có thể khiến cho giá trị con người của ngôi sao đó tăng gấp trăm lần, mà tập đoàn tài chính sau lưng họ cũng lập tức nổi tiếng, còn có thể hấp dẫn một số lượng lớn người hâm mộ đến đây tiêu phí, hiệu quả hơn bất cứ loại quảng cáo nào.
Là những cậu ấm nhà giàu có địa vị cao quý trong gia tộc như Hạ Minh Tuyên, Mộ Hàn Khanh mà nói, đương nhiên chẳng thèm tham gia vào giới giải trí.
Nhưng đối với những đứa trẻ không được xem trọng trong gia tộc, đặc biệt là con gái ngoài giá thú như Phùng Tư Tư mà nói, thì có xuất thân trong làng giải trí vẫn là điều vô cùng cần thiết.
Cho dù con gái ngoài giá thú là con cờ trong hôn nhân gia tộc thì cô ấy cũng có thể biến từ một con cờ bằng đá thành một con cờ bằng ngọc, gả vào nhà chồng cũng là mặt mũi của nhà chồng, không ai có thể xem nhẹ cô ấy.
Lâm Tố Tâm trầm ngâm nghe cô ấy nói, trong lòng hơi xúc động.
Kiếp trước cô là học viên xuất sắc của học viện âm nhạc, cũng có rất nhiều cơ hội diễn xuất, bởi vì cô cũng thuộc dạng đạt tiêu chuẩn, người ta tìm cô quay quảng cáo cũng có, nhưng đều bị cô từ chối.
Suy nghĩ lúc đó của cô rất đơn giản, chỉ muốn không ngừng hoàn thiện bản thân trong lĩnh vực âm nhạc, muốn trở thành một nhạc sĩ thuần túy nhất, mọi thứ đều vì lý tưởng, danh lợi gì gì đó đều là gió thoảng mây trôi.
Nhưng mà không ngờ, đối với một số người mà nói, những bộ môn nghệ thuật rất nghiêm túc như âm nhạc, hí kịch…lại hoàn toàn là một công cụ để nâng cao danh tiếng và giá trị của họ, hơn nữa còn trở thành một quy tắc ngầm mà trong lòng mọi người đều biết rõ.
Cô lại nghĩ đến Nhậm Tương Quân, cô gái vừa là bạn thân, vừa là kẻ thù của cô, là con gái nhà họ Nhậm – một trong mười gia tộc lớn nhất, mục đích cô ta học đàn piano, có phải cũng giống như Phùng Tư Tư nói không?
Cho nên, cô ta mới có thể nhìn cô không vừa mắt như vậy, cho nên, cô ta mới có thể nói cô đã ngăn cản con đường của cô ta…
“Tố Tâm, rốt cuộc cậu có đang nghe không thế?”. Giọng của Phùng Tư Tư vang lên.