Chương 28.2: Lối thoát của con gái ngoài giá thú.
Lâm Tố Tâm cuống quýt hoàn hồn, nói: “À, sau đó tôi đã suy nghĩ một chút, cảm thấy hay là tôi không đi báo danh nữa, nhưng mà, tôi sẽ đi với cậu”
“Vì sao không báo danh?”. Phùng Tư Tư không hiểu nói: “Không phải trước đây cậu đã nói, cậu thích hát, muốn làm ngôi sao ca nhạc sao?”
Lâm Tố Tâm hơi bất ngờ, không ngờ, chủ nhân của cơ thể này cũng thích âm nhạc?
Lâm Tố Tâm nói: “Tôi thích âm nhạc, nhưng mà tôi muốn thi vào học viện âm nhạc Thiên Hải, không muốn làm ngôi sao ca nhạc”
“Cái gì?”. Phùng Tư Tư hét lên một tiếng kinh hãi: “Nhạc viện Thiên Hải khó thi vào biết bao nhiêu, cậu biết không? Hơn nữa, chỗ đó học âm nhạc cổ điển vô cùng thuần túy, vừa khô khan vừa khó nổi tiếng, cậu cũng đâu phải học âm nhạc từ tiểu học, không thi vào nổi đâu!”
Lâm Tố Tâm nói: “Chứ thực tập sinh của Băng Toản không khó thi vào sao? Nói không chừng tỉ tệ trúng tuyển còn thấp hơn nhạc viện Thiên Hải nữa ấy chứ”
Phùng Tư Tư nghẹn họng, nói: “…Nói không lại cậu. Được rồi được rồi, dù sao cũng bất kể cậu có báo danh hay không, ngày mai nhất định phải đi với tôi!”
Lâm Tố Tâm đồng ý, hẹn cô ấy gặp nhau ở cổng chính học viện Ngân Diệu vào chín giờ sáng mai rồi cúp điện thoại.
Buổi tối, không có gì bất ngờ xảy ra, Lâm Tố Tâm lại ăn cơm tối một mình. Đồ ăn rất phong phú, đủ loại thức ăn tinh xảo được bày ra cả bàn, như thường lệ còn có hai món điểm tâm.
Nhưng mà điều khiến Lâm Tố Tâm vô cùng bối rối là, gan heo xa cách cả ngày, cuối cùng cũng tái xuất giang hồ rồi.
Một nồi canh gan heo cà chua màu sắc diễm lệ mê người, tỏa ra mùi hương nồng nặc, được để trong một cái nồi đất, đặt chính giữa bàn ăn.
Lâm Tố Tâm tập trung nhìn vào, suýt chút nữa ụp đổ cả chén canh! Nếu mấy ngày nay không nhờ quen biết với Hạ Minh Tuyên thì cô cũng không biết, thì ra gan heo có thể chế biến bằng nhiều cách như vậy!
Lâm Tố Tâm không nhìn thẳng vào nó, nhanh chóng chọn những món ăn yêu thích của mình mà ăn cho xong, định chuồn mất dưới mí mắt quản gia Tiền giống như buổi trưa hôm qua.
Nhưng quản gia Tiền đã rút kinh nghiệm rồi, khoảnh khắc cô đứng dậy, ông đã chắn trước mặt cô, nở nụ cười khả ái lòng người: “Cô Lâm, canh cà lần này được đầu bếp Vương dùng hai tiếng để nấu, dùng nước hầm gà nấu canh, bỏ cà chua vào nồi, cô xem, bây giờ cà chua trong canh đã không còn hình khối rồi, như vậy mới hòa quyện vào nhau, gan heo ngày hôm nay cũng là gan tươi nhất, tuyệt đối không có mùi đâu. Cô có muốn nếm thử một chút không?”
Lâm Tố Tâm cúi đầu, im lặng không nói.
“Cô Lâm?”
Lâm Tố Tâm bỗng nhiên ngẩng đầu lên, khiến quản gia Tiền hoảng sợ.
Chỉ thấy vẻ mặt đau khổ nhăn nhó của cô, rên rỉ một tiếng, nói: “Ôi, quản gia Tiền, cơm hôm nay có chỗ nào không đúng phải không? Sao con lại đột nhiên đau bụng dữ dội thế nào? Không được, con phải đi đại tiện thôi”.
Quản gia Tiền giật mình nói: “Sao có thể chứ? Lẽ nào đồ ăn không tươi?”
Ông bước tới một bước, đanh định kiểm tra thức ăn trên bàn thì đã thấy bóng người trước mắt nhoáng lên, Lâm Tố Tâm đã thừa dịp ông dời mắt mà đi vòng qua ông nhanh như một con báo, vọt lên lầu hai mà không ngoảnh đầu lại.
Lâm Tố Tâm về đến phòng, thu dọn đồ đạc đã gửi đến vào buổi chiều, lại lấy ra máy tính xách tay mới, chơi một lúc rồi đi ngủ sớm.
Cô cũng không biết, người quản gia bị cô đùa bỡn đáng thương ở dưới lầu, đang lén lút đâm thọc với nam chủ nhân của ngôi nhà này.
“Cậu ba, canh gan heo mà cậu dặn, cô Lâm không ăn”
Hạ Minh Tuyên mặc một bộ tây trang thủ công của Cerruti, thắt nơ, tay phải bưng ly rượu vang, đứng trong một góc phòng tiệc, gật đầu với con gái của thủ phủ Italia đang ném ánh mắt quyến rũ anh từ đằng xa, nở nụ cười mỉm ưu nhã xa cách, thể hiện hình tượng quý tộc xã hội thượng lưu một cách hoàn hảo.
Không ai biết, bên trong cái vẻ ngoài áo mũ chỉnh tề này, cậu ba Hạ thâm trầm phụt ra một câu nói với điện thoại di động: “Con nhóc này không ngoan gì hết, thế mà lại không ăn gan eo, kén ăn như lúc còn bé! Không sao, chú Tiền, chờ con về nhà, con sẽ đích thân giáo dục cô ấy!”
Lâm Tố Tâm đang ngủ say bỗng hắt xì một tiếng rất lớn, thẳng thừng đánh thức mình luôn.
Lẽ nào buổi tối lạnh quá? Cô quấn chăn kín người, lẩm bẩm một tiếng rồi tiếp tục chìm vào mộng đẹp.