Chương 31.2: Kim chủ mới.
Phùng Tư Tư nghe thế thì lập tức phát hỏa: “Hạ Lệ Sa, cậu có ý gì? Khiến các cậu thất vọng rồi, Tố Tâm không bị đuổi học! Hơn nữa, ai cũng có thể thi thực tập sinh, chúng tôi không thi nổi, lẽ nào cậu thi nổi sao?”
Hà Lệ Sa che miệng cười, quan sát hai người từ trên cao một lúc, nói: “Cũng không nhìn lại mình một chút, một người thì khuôn mặt bụ bẫm như cái bánh bao cỡ lớn, một người thì như cái sân bay, lại còn lùn như thế, giám khảo người ta không bị mù đâu”
Hạ Lệ Sa tuy cũng mười sáu tuổi, nhưng đã cao 1m72, xem như là vô cùng cao gầy, hơn nữa có lồi có lõm, xét về vóc dáng thì quả là một sự chênh lệch quá lớn giữa họ.
Phùng Tư Tư nghe xong thì sắc mặt càng thêm khó coi, vì bụ bẫm và không cao đến 1m6 từ trước đến nay là điểm chết của cô, cái cô Hà Lệ Sa này đã giẫm vào cái chân đau của cô ấy rồi.
Lâm Tố Tâm thì lại không để bụng, ngực phẳng và lùn là sự thật, nhưng mẹ cô Đàm Chiêu Linh năm đó có thể nổi như cồn cũng không chỉ dựa vào khuôn mặt, cho nên, cô đoán mình chỉ là chưa phát triển hết thôi, tình trạng bây giờ chỉ là tạm thời.
Lâm Tố Tâm bình tĩnh nói: “Ý của cậu là, lỡ như chúng tôi thông qua phỏng vấn, là chứng tỏ giám khảo bị mù?”
Hà Lệ Sa cười lạnh nói: “Đừng gài bẫy tôi. Thông qua phỏng vấn thì có gì khó? Có giỏi thì cậu thi đậu thực tập sinh đi? Không phải cậu rất biết dụ dỗ đàn ông sao? Đầu tiên là dụ dỗ chồng sắp cưới của người khác, sau khi bị đá, nghe nói lại tìm được một kim chủ bao nuôi cậu? Không biết kim chủ của cậu có thể giúp cậu vào giải trí Băng Toản hay không? Nhưng mà, tôi thấy có lẽ khó khăn rồi, nhìn cái thân đồng nát của cậu đi, kim chủ của cậu không mua quần áo cho cậu sao? Cho dù chỉ là chơi đùa một chút thì cũng phải cho ít tiền chứ?”
Lúc Lâm Tố Tâm ra ngoài chỉ muốn đi đăng ký cùng Phùng Tư Tư, lại không phải đến những nơi trang trọng gì, hơn nữa trong lòng cô vẫn có chút bài xích với những thứ mà Hạ Minh Tuyên mua cho cô, cho nên chỉ tùy tiện tìm một cái áo thun và quần jean mặc vào. Nhưng mà, từ sau khi vào học viện Ngân Diệu, những bộ đồ bình thường cô mua cơ bản đều là các nhãn hiệu tương đối khá trong trung tâm thương mại, tuyệt đối không thể nói là đồng nát được.
Phùng Tư Tư cả giận nói: “Cái gì mà dụ dỗ chồng sắp cưới của người khác, đừng nói như cậu là vợ sắp cưới của cậu Mộ thế, Tố Tâm qua lại với cậu Mộ là lúc trước khi anh ta đính hôn!”
Hạ Lệ Sa liếc mắt nhìn cô ấy một cái, nói: “Qua lại cái gì? Chỉ là bao nuôi thôi. Cô Lâm, không phải tôi nói cậu chứ, cậu Mộ đối xử với cậu cũng không tệ lắm, ít nhất lúc ở bên anh ấy, cậu cũng đâu nghèo như vậy, kim chủ mới của cậu có lẽ hơi yếu nhỉ”
Lâm Tố Tâm lạnh lùng nói: “Chuyện của tôi không nhọc cậu phiền lòng”
Xem ra Hạ Minh Tuyên nói cũng không sai, tiên kính la y hậu kính nhân*, cô mặc một bộ đồ bình thường ra ngoài thì sẽ khiến người ta khinh thường, thế giới này thật là hợm hĩnh.
(*): trước tiên kính quần áo, sau đó kính người: nếu một người ăn mặc đẹp, họ sẽ nhận được sự tôn trọng từ mọi người bất kể họ là người như thế nào.
Hà Lệ Sa nói: “Xem ra, kim chủ mới của cậu thật sự không xem cậu ra gì cả, ngày hôm qua thấy bài đăng, tôi còn tưởng rằng cậu lại câu được nhân vật nào tài giỏi. Đã thế thì, tôi cũng không lãng phí thời gian nữa, tôi phải đi đăng ký đây”. Cô ta đi tới trước hai bước, bỗng nhiên quay đầu lại nói: “À đúng rồi, tôi khuyên hai người đừng lãng phí thời gian. Danh sách thực tập sinh lần này đã được xác định 80%, mười vị trí còn lại cũng sẽ được trao cho những người đã có kinh nghiệm biểu diễn, hai người đừng uổng phí thời gian nữa”
Nói xong, cô ta lắc lư cái eo nhỏ, đạp đôi giày cao gót, chậm rãi đi lướt qua hai người họ.
Lúc này Lâm Tố Tâm mới phát hiện, cô ta không xếp hàng trong hàng rào được bao quanh, mà là đi thẳng đến chỗ đăng kí. Cô ta lấy ra một thứ đưa cho nhân viên quản lý trật tự nhìn một chút, đối phương thế mà lại cũng cho cô ta qua.
Lâm Tố Tâm bỏ điện thoại vào trong túi xách, nhìn thấy phiếu đăng ký mà lúc nãy cô đã nhét vào túi, ánh mắt dần trở nên kiên định.