Hào Môn Mật Ái: Chỉ Sủng Cô Vợ Thiên Hậu Đáng Yêu (Dịch)

Chương 36.1: Nụ hôn đầu? Mất từ lâu rồi!

Chương 36.1: Nụ hôn đầu? Mất từ lâu rồi!
Lâm Tố Tâm mở to hai mắt, quả thật không thể tin được, Hạ Minh Tuyên thế mà lại vô liêm sỉ đến mức này.
Cô nghiêng đầu qua, cả giận nói: “Anh mơ đi! Mau buông ra!”
Hạ Minh Tuyên nói: “Cô không hôn tôi, thì tôi hôn cô?”
Lâm Tố Tâm sửng sốt, còn chưa kịp phản ứng thì cánh tay vòng bên hông cô lập tức siết chặt lại, sức lực của cô hoàn toàn không thể so sánh với Hạ Minh Tuyên, không thể phản kháng chút nào mà bị kìm chặt trước người Hạ Minh Tuyên.
Cô chỉ có thể cảm thấy thân thể trước mặt mình cứng rắn như sắt, bất kể giãy dụa thế nào cũng không thể lay động mảy may, sau đó, cô cảm thấy trên đỉnh đầu mình có một cái bóng, Hạ Minh Tuyên đã không chút do dự nhích lại gần, hơi thở phái nam thuần túy nóng rực như lửa, tràn đầy tính xâm lược.
Một tay Lâm Tố Tâm bị anh đè trước ngực, một tay khác tự do mạnh mẽ đập lên tấm lưng hoàn mỹ của anh, nhưng Hạ Minh Tuyên không nhúc nhích chút nào, cánh tay ôm Lâm Tố Tâm càng siết chặt hơn.
Lâm Tố Tâm bị đau, không nhịn được kêu lên một tiếng sợ hãi: “Đau…”
Ngay lập tức, cô vô thức đưa tay phải ra, mạnh mẽ đập lên mặt con sói háo sắc đang “ăn đậu hủ” của cô.
Một tiếng “bép” vang lên.
Hai người đều ngẩn ra.
Lâm Tố Tâm nhìn dấu bàn tay mình in lên mặt Hạ Minh Tuyên rõ ràng rành, không biết tại sao, đột nhiên cảm thấy cảnh tượng này hơi quen. Nhưng mà, cô chỉ sửng sốt một giây, lập tức lấy lại tinh thần, thừa dịp Hạ Minh Tuyên đang ngẩn người mà dốc hết sức lực toàn thân, mạnh mẽ đẩy anh ra.
Hạ Minh Tuyên không phản kháng, thuận thế buông tay ra.
Lâm Tố Tâm phát hiện, không biết mình đã ngồi trên đùi anh từ lúc nào, cô nhanh chóng đứng lên khỏi người anh.
“Anh…!”. Lâm Tố Tâm quay đầu lại, đôi mắt xinh đẹp ẩn chứa sự tức giận và oán hận nhìn anh.
Hạ Minh Tuyên liếm môi một cái, ánh mắt chậm rãi trượt từ đôi mắt có vẻ sáng ngời vì tức giận của cô, xuống đến bờ môi căng mọng bóng loáng hồng hồng của cô, sau đó từ từ nhếch khóe môi lên.
“Làm sao? Trông cô tiếc nuối như thế, thật sự muốn được tôi hôn à?”
Lâm Tố Tâm xấu hổ và giận dữ, nhưng lại biết mình đấu không lại anh, chỗ này đều là người của Hạ Minh Tuyên, sức lực của mình lại còn lâu mới là đối thủ của anh. Vốn dĩ cô còn tưởng rằng Hạ Minh Tuyên có liêm sỉ, nhưng bây giờ xem như cô đã hiểu, trên đời này không có gì là cậu ba Hạ không dám làm. Nếu cô thật sự chọc anh tức giận thì nói không chừng Hạ Minh Tuyên sẽ thật sự dám hung bạo với cô ngay tại chỗ.
Hạ Minh Tuyên cười như không cười nhìn cô, không nói gì.
Lâm Tố Tâm nắm chặt tay rồi lại buông ra, làm mấy lần như thế mới cắn răng hất đầu, cũng không nói chuyện với anh nữa, mà chạy thẳng về phòng mình.
Hạ Minh Tuyên nhìn cô chạy trốn như một con thỏ nhỏ sợ hãi, anh bật cười, nhưng ngay sau đó, anh đưa tay sờ lên nơi bị đánh trên mặt mình một cái, nóng hổi, không khỏi cắn răng nói: “Con nhóc này ra tay nặng thật, giống y như lúc còn bé! Lẽ nào mình xung khắc với cô ấy sao? Sao lần nào muốn hôn cũng bị cô ấy đánh vậy?”
Lâm Tố Tâm vội vã chạy về phòng, ngay sau khi vào cửa, cô ló đầu nhìn ra ngoài xem thử, sau khi chắc chắn không bị ai đuổi theo thì lập tức đóng sầm cửa lại, rồi khóa trái cửa phòng.
Cô dựa lên cửa, nặng nề thở dài một hơi.
Đúng lúc này, một loạt tiếng bước chân vang lên ở đầu cầu thang, rõ ràng cho thấy có người đang lên lầu.
Chắc không phải Hạ Minh Tuyên lại đuổi theo muốn làm chuyện xấu gì đó chứ hả! Trái tim Lâm Tố Tâm lại thót lên.



Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất