Chương 35.2: Yêu thương nhung nhớ.
Hạ Minh Tuyên nhìn khuôn mặt đỏ bừng của cô, không khỏi bật cười nói: “Cái đó là cái gì?”
Lâm Tố Tâm giậm chân: “Thì là cái đó!”
Hạ Minh Tuyên cười nói: “Cái đó là cái gì? Nghe không hiểu”
Lâm Tố Tâm thốt lên: “Ông xã!”
Hạ Minh Tuyên gật đầu, giọng nói không giấu được ý cười: “Ừm, ngoan lắm. Tìm anh có chuyện gì?”
Lâm Tố Tâm thấy anh cười phơi phới như vậy thì sợ run một giây, sau đó mới bỗng nhiên nhận ra, vừa rồi mình đã thốt lên cái gì! Cô nhịn không được nhảy vọt tới trước mặt Hạ Minh Tuyên, vươn tay túm áo trước ngực anh, nói: “Anh cười cái gì mà cười hảaaaaa! Đều tại anh, anh mau xóa số của anh cho tôi!”
Hạ Minh Tuyên bỗng nhiên đưa tay, đè lên bàn tay ngọc ngà thon thon đang tóm lấy cổ áo ngủ của mình, sau đó hơi dùng sức, kéo cô về phía mình.
Lâm Tố Tâm vội vàng chạy tới, vốn dĩ đã đứng không vững, cộng thêm động tác này của anh quá đột ngột, cho nên Hạ Minh Tuyên cũng chẳng tốn bao nhiêu sức mà đã kéo thẳng cô qua rồi, Lâm Tố Tâm loạng choạng một cái, cả người ngã lên người anh.
Khuôn mặt đẹp trai của Hạ Minh Tuyên tiến gần đến cái cổ trắng nõn của cô, nhẹ nhàng hít một hơi, lúc nói chuyện, hơi thở nóng rực để phả lên xương quai xanh tinh tế của cô:
“Đừng nhiệt tình như vậy chứ? Tuy rằng, em gọi anh là “ông xã”, lại còn lao vào trong vòng tay anh, anh từ chối thì có vẻ không có phong độ, nhưng mà, đây dù sao cũng là phòng khách, mấy người chú Tiền còn chưa ngủ, bị người khác nhìn thấy thì không tốt lắm, Nếu thật sự muốn như thế, hay là chúng ta về phòng đi?”
Mặt của Lâm Tố Tâm lập tức bùng nổ, nhanh chóng đẩy anh ra, muốn đứng dậy khỏi người anh, nhưng mà cánh tay của Hạ Minh Tuyên đã mạnh mẽ vòng trên hông cô, nhốt cô trong lồng ngực của mình rồi.
“Anh làm cái gì đó? Buông ra!”
Hạ Minh Tuyên khẽ cười nói: “Chính em muốn đụng chạm anh mà, anh cũng đâu phải người chết, cũng không phải gay, có phụ nữ yêu thương nhung nhớ, ai lại không có phản ứng chứ?”
Lâm Tố Tâm cả giận nói: “Tôi đụng chạm anh chỗ nào? Tôi chỉ…chỉ…”
Ánh mắt cô dừng lại trên cánh tay vẫn còn tóm trên ngực phải của Hạ Minh Tuyên, tuy ý định ban đầu của cô là chỉ muốn túm cổ áo anh thôi, nhưng mà, Hạ Minh Tuyên chỉ mặc một cái áo ngủ mỏng tanh, tay cô đặt trên ngực anh, cách một lớp áo có thể cảm nhận được bộ nực nóng rực và cơ bắp mạnh mẽ một cách rõ ràng.
Lâm Tố Tâm hoảng hốt ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt sâu thẳm lạnh lùng đó, như thể trước mắt cô là một con dã thú vừa ưu nhã vừa nguy hiểm vậy.
Hạ Minh Tuyên nói: “Chỉ cái gì?”
Lâm Tố Tâm đặt tay trên người anh, giữ cũng không được, mà rút lại cũng không xong, chỉ có thể cắn răng nói: “Anh mau buông ra”
Hạ Minh Tuyên miễn cưỡng cười nói: “Anh cảm thấy như vậy cũng không tệ. Tuy vóc dáng của em…hơi bằng phẳng một tí”. Ánh mắt của anh dạo qua một vòng nơi cổ áo thun hình trái tim của cô: “Nhưng mà, vẫn thơm”.
“Anh…cái đồ không biết xấu hổ, tôi cảnh cáo anh, nếu anh còn không buông tôi ra, tôi sẽ…”
“Em có bị gì không đấy?”. Ánh mắt Hạ Minh Tuyên thoáng hiện sự trêu tức: “Sao em khó phục vụ thế, tự em sang đây sờ anh, ông xã đã đáp ứng yêu cầu của em rồi, em lại muốn buông ra, quá đáng lắm biết không?”
“Anh…anh…vô liêm sỉ…”. Lâm Tố Tâm tức giận đến mức nói cũng không trôi chảy.
Hạ Minh Tuyên nhìn khuôn mặt đỏ bừng của cô, ánh mắt cô trừng anh quả thật ước gì có thể lấy dao đâm chết anh, lúc này anh mới cười nói: “Được rồi được rồi, sao lại ngạo kiều như thế. Thế này đi, muốn tôi buông cô ra, trước hết cô phải hôn tôi một cái, thế nào?”.