Chương 4.1: Tối hậu thư của văn phòng quản lý ký túc xá
Khi Lâm Tố Tâm tỉnh lại, trước mắt cô là một màu trắng lóa mắt, trong không khí nồng nặc mùi cồn khử trùng, ánh mắt cô dừng lại một lúc trên người trai gái mặc áo khoác trắng mới nhận ra cô đang nằm trong bệnh viện.
Cô không khỏi nhìn xuống tay phải của mình, vết thương trên cổ tay đã được băng sạch sẽ, trên mu bàn tay còn cắm kim truyền dịch. Cô thở phào nhẹ nhõm, cũng may Thần Vận Mệnh không đùa giỡn với cô. Lần này không xuyên không, xem ra linh hồn cô trong cơ thể này chắc là rất ổn định.
Vừa rồi khi nhớ lại những câu chuyện của chủ cơ thể, dù lượng thông tin rất lớn, nhưng kỳ thực chỉ là thoáng chốc, hơn nữa cô vốn bị mất máu quá nhiều nên mới hôn mê, thực tế là cho tới bây giờ, cô vẫn cảm thấy đầu mình nặng trĩu.
Đến nỗi khi y tá thấy cô tỉnh lại và làm các loại kiểm tra cho cô, cô vẫn còn trong trạng thái lơ đãng.
Cho đến khi cô gái mặt tròn mà cô đã nhìn thấy trước khi hôn mê đến phòng bệnh thăm cô, cô mới tỉnh táo.
“Tố Tâm, cậu dọa chết tôi rồi. Tôi còn tưởng rằng cậu thật sự chết rồi!” Đôi mắt to tròn của cô ấy đầy ắp sự lo lắng chân thành.
Lâm Tố Tâm nhếch đôi môi nhợt nhạt cười, “Cậu đừng lo, không phải là tôi không sao ư?”
Từ ký ức của chủ cơ thể cô biết rằng, cô gái này là Phùng Tư Tư, là bạn thân nhất của chủ cơ thể, cũng là bạn học duy nhất sẵn sàng kết giao với cô ấy khi còn ở Học viện Ngân Diệu.
Cha của cô ấy là một cổ đông lớn của chuỗi khách sạn năm sao, cô ấy cũng được coi là “phú nhị đại”, nhưng đáng tiếc lại là con của vợ lẽ, đến năm mười hai tuổi, vợ cả của cha cô ấy mới giơ cao đánh khẽ cho cô ấy nhận tổ quy tông. Nhưng cuộc sống ở nhà của cô ấy cũng rất chật vật, ở Học viện Ngân Diệu cũng là nhân vật không được mọi người coi trọng.
Phùng Tư Tư và Lâm Tố Tâm ở cùng một phòng trong Học viện Ngân Diệu, cơ bản cùng đi cùng về. Tính cách của Lâm Tố Tâm thì như một chiếc bánh bao vỏ mỏng, Phùng Tư Tư thì ngây thơ, đơn giản, nhút nhát, sợ phiền phức. Cặp đôi này đúng là làm thế nào để xem họ bị bắt nạt như thế nào.
Tuy nhiên, khi chủ cơ thể bị đuổi học, vẫn có một người quan tâm cô ấy như vậy, trong lòng Lâm Tố Tâm vẫn rất cảm động.
Phùng Tư Tư kích động, nắm lấy tay của Lâm Tố Tâm, nghe thấy tiếng kêu đau đớn của cô mới phản ứng lại và buông cô ra, giọng điệu vẫn rất khẩn trương, “Cậu ngất đi nên không biết, cái mạng của cậu lần này đúng thật là nhặt về! Khi xe cứu thương đưa cậu đến bệnh viện, cậu đã bị choáng vì mất máu, mà nhóm máu của cậu lại rất rất hiếm. Trong bệnh viện lại không có máu tương thích, gấp gáp điều động máu ở khắp nơi đều không được.”
“Nhóm máu của tôi rất hiếm?”
Lâm Tố Tâm sững sờ, trong ký ức của chủ cơ thể hình như không có ký ức đặc biệt nào liên quan đến nhóm máu, nhưng chủ cơ thể cơ bản cũng chưa từng bị thương, trước giờ chưa từng truyền máu, cho nên không biết cũng rất bình thường.
“Đúng vậy, bác sĩ nói như thế, nhưng tôi cũng không hiểu. Tóm lại, nói nhóm máu của cậu rất hiếm.”
“Vậy sau đó làm sao lại có máu?”
Trên mặt Phùng Tư Tư lộ rõ vẻ bối rối, “Tôi cũng không rõ, hình như có người nghe thấy chuyện của cậu, chuyển máu từ kho máu của bệnh viện tư nào đó qua. Bác sĩ luôn nói là cậu may mắn đó.”
“Rốt cuộc nhóm máu của tôi là gì? Còn phải chuyển từ bệnh viện tư?” Lâm Tố Tâm thấy kỳ lạ hỏi. Nếu đã hiếm đến mức kho máu ở mấy bệnh viện công lớn gần đó đều không có, lẽ nào một bệnh viện tư nào đó sẽ dự trữ sao?