Chương 4.2: Tối hậu thư của văn phòng quản lý ký túc xá
“Ôi, tôi cũng không biết nữa. Dù sao thì vận may của cậu đúng là tốt thật! Tố Tâm, cậu đừng có vì người đàn ông đó mà tìm cái chết nữa, không phải có câu là đại nạn không chết ắt có hậu phúc sao? Cậu nhất định sẽ gặp may mắn.”
Lâm Tố Tâm nhìn vẻ mặt không biết gì của Phùng Tư Tư, trong đầu dường như chợt lóe lên điều gì đó, nhưng không nắm bắt được.
Trong thời gian Lâm Tố Tâm nằm viện, cô cũng hỏi qua các bác sĩ và y tá xem người tốt đã chuyển máu cho cô rốt cuộc là ai, nhưng dù là ai thì câu trả lời đều giống nhau: “Anh ấy không muốn nói cho chúng tôi biết tên của mình, thấy cô không sao liền đi rồi.”
Nhưng Lâm Tố Tâm vẫn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng. Một việc liên quan đến mạng người quan trọng như vậy, lẽ nào không cần đăng ký, không cần xét nghiệm mẫu máu được gửi đến sao? Bác sĩ không muốn cho cô biết, là do nguyên nhân gì?
Nếu đã không thể làm rõ, Lâm Tố Tâm cũng không bận tâm đến chuyện này nữa. Người ta muốn học tập Lôi Phong làm việc tốt không để lại tên tuổi, cô cũng không cần phải chống lại ân nhân cứu mạng của mình. Hơn nữa, cô còn nhiều chuyện phải bận tâm hơn.
Lâm Tố Tâm hồi phục rất nhanh, được xuất viện sau ba ngày. Bác sĩ thì đề nghị cô nằm viện theo dõi ít nhất bảy ngày, cô vốn cũng nghe theo lời của bác sĩ, nhưng đến ngày thứ ba, cô nhận được điện thoại từ phòng hậu cần Học viện Ngân Diệu.
Một người đàn ông tự xưng là thây Tôn của văn phòng quản lý ký túc xá phòng hậu cần nói một cách không khách khí trong điện thoại: “Em Lâm, tôi rất tiếc phải nhắc nhở em, nếu em không dọn ra khỏi ký túc xá của trường trước ngày mai, chúng tôi sẽ dùng biện pháp cưỡng chế, đến lúc đó chúng tôi không thể đảm bảo sự an toàn cho tài sản của em. Em nên biết, em là người đầu tiên kể từ khi thành lập trường đến nay vẫn còn ở trong ký túc xác của trường sau khi nghỉ học, nếu như không phải vì gia cảnh em thật sự khó khăn, nhà trường cũng sẽ không cho em thêm năm ngày để dọn đi. Hy vọng em không lấy sự khoan dung của người khác làm cái cớ vô liêm sỉ của mình!”
Tuy giờ Lâm Tố Tâm đã không còn là cô gái nhu nhược như trước nữa, nhưng cô vẫn bị những lời nói đó làm sững sờ một lúc. Dù gì thì kiếp trước cô cũng là một cô gái thiên tài, người khác cho dù đố kị với cô hay khinh thường cô, thì ít nhất ngoài mặt đều khách sáo. Việc bị người ta ném vào mặt ba chữ “vô liêm sỉ” như vậy, cô vẫn là lần đầu gặp phải.
Trong giây phút cô còn đang sững sờ, đối phương đã dập máy, khiến cô không cả có cơ hội chửi lại.
Lâm Tố Tâm ỉu xìu ném điện thoại xuống giường bệnh.
Đây là cái thể loại trường học vớ vẩn gì vậy, ngay cả một nhân viên văn phòng quản lý ký túc xá bé nhỏ cũng ngạo mạn như vậy, không phải chỉ là trông ký túc xá thôi sao? Mọi người đều là tầng lớp dân thường, có cần phải cảm thấy bản thân ngồi trên cao như vậy không?
Đúng là không thể hiểu nổi, tại sao Lâm Tố Tâm trước đây có thể chịu đựng sự chế giễu của những kẻ tiểu nhân nịnh bợ mỗi ngày, còn muốn tiếp tục học ở học viện này.
Lâm Tố Tâm lập tức quyết định ngày hôm sau đến Học viện Ngân Diệu để làm thủ tục nghỉ học.
Cho dù chủ cơ thể không bị nhà trường đuổi học, cô cũng phải cân nhắc có nên tiếp tục học ở đây hay không. Dù sao học phí đắt như vậy, mà người trong trường lại không thân thiện như vậy, nơi này căn bản không thích hợp với một cô gái thường dân như cô.
Căn nhà mà mẹ của chủ cơ thể để lại tổng cộng cũng chỉ bán được 3 triệu, cô ấy đã dùng 1,2 triệu cho học phí và sinh hoạt phí trong một năm ở Học viện Ngân Diệu, 1,8 triệu còn lại cô làm gì đó không phải tốt hơn sao? Hà tất phải vung tiền vào loại trường học này?
Bây giờ nếu đã bị đuổi học rồi, cũng vừa hay thuận theo tự nhiên thôi.