Hào Môn Mật Ái: Chỉ Sủng Cô Vợ Thiên Hậu Đáng Yêu (Dịch)

Chương 43.1: Đồ ngốc

Chương 43.1: Đồ ngốc
Tay Lâm Tố Tâm hơi thêm lực, Hạ Minh Tuyên cũng cảm nhận được, anh ung dung cầm lấy tay Lâm Tố Tâm, vuốt nhẹ, sau đó tiến lại gần Lâm Tố Tâm, sống mũi thẳng gần như chạm vào mặt cô.
Ánh mắt hai người đối diện nhau, Lâm Tố Tâm rất nhanh giải mã được thông điệp cảnh cáo từ trong mắt anh: Nếu không nghe lời, giữa hai người chỉ còn cách nhau vài phân là có thể diễn cảnh tình cảm mãnh liệt bằng một nụ hôn say đắm ngay tại chỗ.
Lâm Tố Tâm bỗng chốc sợ hãi.
Dù biết Hạ Minh Tuyên đang cố thể thể hiện tình cảm, nhưng việc hôn trước mặt hiệu trưởng vẫn quá xấu hổ. Cô vẫn là một học sinh ngoan tuân thủ pháp luật, phẩm hạnh nghiêm chỉnh, không giống như Hạ Minh Tuyên, một kẻ ăn chơi không biết xấu hổ, cô không thể làm chuyện mặt dày như vậy!
Để tránh cậu ba nhà họ Hạ tìm lý do trêu chọc cô thêm nữa, Lâm Tố Tâm cầm cà vạt lên, nhanh chóng quấn quanh cổ Hạ Minh Tuyên, sau đó bắt chéo hai vạt dài ngắn, quấn qua, quấn lại, cuối cùng buộc một nút.
Hạ Minh Tuyên: “……”
Lâm Tố Tâm nhân lúc anh ngây ra, đẩy anh ra, “Thắt xong rồi!”
Hạ Minh Tuyên cúi xuống nhìn cà vạt, sau đó nhìn Lâm Tố Tâm không nói nên lời. Nút thắt này được thắt rất gọn gàng, mép bằng phẳng, cân đối. Tuy nhiên, đây hình như không phải thắt cà vạt, mà có vẻ như là thắt khăn đỏ……
Lâm Tố Tâm vô tội chớp chớp mắt, trong lòng sắp cười ngất rồi. Thắt cà vạt gì chứ, tôi chưa bao giờ sống với đàn ông, làm sao tôi biết? Nhưng khăn đỏ thì thường xuyên thắt, kỹ thuật tuyệt đối là hạng nhất, khi còn nhỏ cô cũng là đội viên đội thiếu niên tiền phong ưu tú. Đáng tiếc chiếc cà vạt này không phải là màu đỏ, nếu không có thể trực tiếp đi ra ngoài rồi……
Hạ Minh Tuyên chỉ dừng lại một giây, sau đó lắc đầu, cưng chiều nói: “Đã dạy em bao nhiêu lần rồi mà vẫn không biết, ngốc chết đi được.” Nói xong, anh tháo chiếc khăn đỏ ra rất tự nhiên và thắt lại, anh thắt rất chậm, sau khi thắt xong, cười với Lâm Tố Tâm và nói: “Lần này học được chưa?”
Lâm Tố Tâm đã bị sốc bởi tốc độ trở mặt của anh. Cô đã khiêu khích anh như vậy, Hạ Minh Tuyên vẫn có thể tiếp tục thể hiện tình cảm mà không hề để tâm. Kỹ năng diễn xuất này có thể giành được giải Oscar rồi. Anh không đi làm diễn viên thật là lãng phí!
Lâm Tố Tâm lắc đầu: “Không biết……”
Hạ Minh Tuyên duỗi ngón tay hất đầu cô: “Đồ ngốc, hôm nay không kịp rồi, lần sau lại dạy em. Đi thôi, không phải em muốn tiễn tôi ra cửa sao?”
Hạ Minh Tuyên vừa nói vừa khoác vai Lâm Tố Tâm, đưa cô ra ngoài cửa phòng tiếp khách.
Lâm Tố Tâm lấy tay che cái trán ửng đỏ, quay đầu lại nói: “Chờ chút, thẻ học sinh của tôi!”
“Để Trợ lý Giang lấy cho em.”
“Tôi còn có chuyện muốn hỏi Hiệu trưởng Thẩm!”
“Chuyện gì? Em trực tiếp dặn dò Trợ lý Giang giúp em làm là được rồi.”
“Thế làm sao được? Chờ một chút!”
“Không chờ được, chiều tôi phải đi Pháp dự lễ khai mạc, em đừng làm tôi đến muộn.”
“Hạ Minh Tuyên!”
Ba người trong phòng tiếp khách ngẩn người nhìn Hạ Minh Tuyên ôm Lâm Tố Tâm rời khỏi phòng tiếp khách. Từ đầu đến cuối, Hạ Minh Tuyên chỉ nhìn cảnh cáo Thẩm Tuấn Hoa một lần, toàn bộ sự chú ý còn lại đều đổ dồn vào Lâm Tố Tâm, hoàn toàn không đếm xỉa đến họ.
Tâm trạng của mấy người còn hơn cả kinh ngạc.
Mặc dù ba người đều không biết Hạ Minh Tuyên đã tiếp nhận vị trí Tổng giám đốc, nhưng cậu ba nhà họ Hạ có địa vị như thế nào trong nhà họ Hạ là chuyện mà ở Học viện Ngân Diệu ai nấy đều biết.



Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất