Chương 43.2: Đồ ngốc
Cậu ba nhà họ Hạ không hề ngại ngùng khi ở cạnh Lâm Tố Tâm trước mặt người ngoài, điều này nói lên điều gì? Ít nhất cũng cho thấy trong tâm trí của Hạ Minh Tuyên, Lâm Tố Tâm là một người vô cùng quan trọng, quan trọng đến mức không ngần ngại tỏ thái độ với Hiệu trưởng Thẩm để đổi lại nụ cười của mỹ nhân. Nghĩ lại lúc Hạ Minh Tuyên còn ở trường, trước giờ chưa từng có tin đồn nào với nữ sinh trong trường, mà lại nhìn trúng cô gái này sau khi tốt nghiệp. Tầm quan trọng của Lâm Tố Tâm lại nâng lên một tầm cao mới.
Hiệu trưởng Thẩm nghĩ đến đây, sắc mặt bỗng chốc càng khó coi.
Không ngờ ông ta cũng có lúc nhìn nhầm. Cô gái này trông có vẻ mềm yếu, nhưng đúng thật là không đơn giản. Đầu tiên là cậu Mộ, tiếp theo là cậu ba nhà họ Hạ, những người đàn ông tìm được người sau lại lợi hại hơn người trước, cũng không biết có sức hút đặc biệt gì?
Bóng lưng của Lâm Tố Tâm và Hạ Minh Tuyên biến mất sau cánh cửa, rất nhanh, ngay cả tiếng nói chuyện của hai người cũng không nghe thấy nữa.
Trợ lý Giang nghiêng mình bước vào phòng, gật đầu với Thẩm Tuấn Hoa nói: “Hiệu trưởng Thẩm, cậu ba bảo tôi đến lấy thẻ học sinh của cô Lâm.”
“Ồ vâng, ở đây, ở đây.” Trưởng phòng Vu vừa rồi sợ toát mồ hôi lanh, lúc này bước vội đến phía sô pha, đưa cặp tài liệu Lâm Tố Tâm để lại cho Trợ lý Giang.
Trợ lý Giang chỉ lấy thẻ học sinh và thẻ trường, trả lại hồ sơ học bạ cho Trưởng phòng Vu và nói: “Cậu ba bảo tôi chuyển lời cho Hiệu trưởng Thẩm. Lập tức đuổi những người trực tiếp tham gia vụ việc này để lấy làm gương, những người có trách nhiệm liên quan khác cũng phải bị cảnh cáo. Mặc dù Học viện Ngân Diệu là một trường quý tộc tinh anh, điều kiện vào trường tương đối nghiêm ngặt. Nhưng từ trước đến nay nhà trường luôn nghiêm ngặt trong tác phong học tập, tuân thủ nguyên tắc công bằng, nên quản lý chặt chẽ học sinh đã vào trường theo nội quy nhà trường. Hy vọng sau này sẽ không xuất hiện sự việc làm tổn hại đến danh tiếng của nhà trường như vậy.”
Thẩm Tuấn Hoa chỉ có thể gật đầu.
Trợ lý Giang nói: “Cậu ba còn dặn dò, sự việc lần này chủ yếu là do cô Đỗ bày mưu tính kế, ngài ấy cũng biết mấy vị kẹp ở giữa cũng rất khó khăn. Sau này cô Lâm còn phải nhờ các vị giúp đỡ, chăm sóc, những việc liên quan đến cô Lâm, nếu có gì khó khăn, các vị có thể trực tiếp nói với tôi, tôi sẽ truyền đạt lại cho Tổng giám đốc.”
Điều này chẳng khác nào tuyên bố rõ ràng, Lâm Tố Tâm là người của Hạ Minh Tuyên và được anh bảo vệ.
Mấy người đưa mắt nhìn nhau, không ngờ Lâm Tố Tâm không chỉ có thể ôm đùi Hạ Minh Tuyên, mà còn có thể để anh chống lưng cho cô rõ ràng.
Dù cảm thấy kỳ lạ, nhưng Trợ lý Giang lúc này là người phát ngôn của Hạ Minh Tuyên, họ có thể nói thêm gì nữa, chỉ có thể bảo đảm sau này nhất định sẽ làm việc tốt, san sẻ nỗi lo cho Tổng giám đốc.
Trợ lý Giang tiễn ba người ra khỏi biệt thự với một nụ cười.
Vừa bước ra khỏi biệt thự nhà họ Hạ, sắc mặt của Thẩm Tuấn Hoa liền sa sầm.
Thẩm Tuấn Hoa ông ta dưới trướng nhà họ Hạ vẫn luôn được coi trọng. Đây là lần đầu tiên phải chịu sự lạnh nhạt, bị mất mặt như vậy. Chuyện này vẫn chưa xong đâu.
Đương nhiên, hiện tại cậu ba nhà họ Hạ đang cảm hứng dâng cao, ông ta chắc chắn không đắc tội được với người phụ nữ của cậu ba. Chuyện cho thôi học lần này, cho dù Lâm Tố Tâm làm ầm ĩ thế nào, muốn đuổi mấy người thân tín của ông ta ra khỏi trường, ông ta cũng chỉ có thể làm theo. Tuy nhiên, Lâm Tố Tâm cũng không đắc ý được quá lâu đâu.
Nếu nhà họ Hạ biết cô cặp kè với Hạ Minh Tuyên, cậu ba nhà họ Hạ còn đuổi nhân viên Ngân Diệu vì cô, không biết sẽ nghĩ như thế nào? Là một học sinh thường dân, xinh đẹp, biết câu dẫn đàn ông thì có ích gì? Cậu Mộ đã đá cô ta vì liên hôn gia tộc, lẽ nào cậu ba nhà họ Hạ là ngoại lệ?