Chương 48.1: Chỉ có thể “ôm đùi”
Lâm Tố Tâm gõ xong hai chữ “cá cược”, lại lo nghĩ, bổ sung thêm: “Nếu cá cược giữa cậu và tôi thì cũng không cần lôi fanclub của cậu Mộ vào. Để công bằng, cuộc cá cược của chúng ta, ai thua thì người đó cút khỏi Ngân Diệu, cậu có dám cá không?”
Lâm Tố Tâm vừa nói xong là quần chúng hóng hớt nhất thời sôi trào, bình luận hiện lên cực nhanh.
Mọi người cho rằng, dựa vào tính cách khiêm tốn hướng nội xưa nay của Lâm Tố Tâm, nhìn thấy bài đăng này, đa phần sẽ không dám lên tiếng, nhiều nhất cũng chỉ biện minh cho mình một tí thôi, tuyệt đối không ngờ cô lại thật sự dám cá cược.
Dù sao, ngoài các cô các cậu nhà giàu chân chính trong mười gia tộc lớn ra, đối với những người khác mà nói, có thể bước vào học viện Ngân Diệu quả thật là một chuyện vô cùng khó khăn. Cho dù trong nhà có tiền cũng chưa chắc có thể chen chân vào cổng trường Ngân Diệu, lấy chuyện nghỉ học ra để cá cược, đây cũng không phải chuyện đùa.
QQ của Lâm Tố Tâm nhất thời vang lên tít tít tít không ngừng.
Phùng Tư Tư liều mạng gửi tin nhắn cho cô: “Tố Tâm, cậu điên rồi? Cậu thật sự muốn cá với cậu ta?”
Lâm Tố Tâm nói: “Cũng không chắc, lấy việc nghỉ học để đặt cược, tôi thấy Hà Lệ Sa chưa chắm dám cá với tôi đâu”
“Thế nếu cậu ta dám thì sao?”
“Thì cá thôi”
“Cậu điên rồi sao?”
Lâm Tố Tâm đang định trả lời thì Phùng Tư Tư đã gọi điện thoại cho cô, cô lắc đầu, bất đắc dĩ nghe máy.
“Lâm Tố Tâm! Cậu điên rồi sao? Sao cậu có thể cá cược với bọn họ? Bọn họ định gài bẫy cậu đấy!”. Điện thoại vừa kết nối là giọng của Phùng Tư Tư lập tức vang lên, giọng nói cao hơn giọng bình thường của cô ấy nhiều, Lâm Tố Tâm không khỏi nhích điện thoại ra xa một tí.
Chờ Phùng Tư Tư nổi giận đùng đùng xong, Lâm Tố Tâm mới nói: “Cậu đừng lo, không phải cậu cũng nói muốn cho họ một bài học sao?”
Phùng Tư Tư cả giận nói: “Ý tôi là, muốn cho họ một bài học, nhưng mà không phải là không có cách mà? Trong đám fan của cậu Mộ có không ít nữ sinh gia thế tốt đâu, chúng ta đấu không lại bọn họ”.
Lâm Tố Tâm nói: “Đây không phải là một cơ hội sao? Nếu tôi thắng, Hà Lệ Sa sẽ nghỉ học, có tiền lệ này thì sẽ không còn ai dám gây chuyện với chúng ta nữa?”
“Cậu đang đùa cái gì thế?”. Phùng Tư Tư lo lắng nói: “Tôi thấy cậu căn bản không được tỉnh táo! Ngày hôm qua cậu cũng thấy đấy, Hà Lệ Sa không cần xếp hàng đã đi thẳng đến chỗ đăng ký, cô ta chắc chắn có người quen ở giải trí Băng Toản, cậu ta nhất định có thể thi đậu, nhưng cậu thì không chắc, vụ cá cược này ít nhất cậu ta sẽ không thua!”
Lâm Tố Tâm lắc đầu nói: “Hà Lệ Sa chỉ nhảy vọt qua vòng tuyển chọn thôi, không có nghĩa là cậu ta nhất định có thể vượt qua vòng hai, đúng không? Cho dù cậu ta thi đậu thực tập sinh, chỉ cần tôi cũng thi đậu, chúng ta còn có thể xem xem ai ra mắt trước”.
“Làm sao cậu biết cậu ta không chắc có thể vượt qua vòng hai?”
“Không phải đã rõ ràng rồi sao?”. Lâm Tố Tâm trấn an cô ấy: “Nếu cậu ta có thể trực tiếp trúng tuyển thì vốn dĩ không cần đến chỗ đăng ký, hằng năm sẽ có một số thực tập sinh được tuyển thẳng mà không cần thông qua sát hạch, hiển nhiên không đến lượt cậu ta. Hơn nữa, gia thế của Hà Lệ Sa hình như còn không bằng cậu mà, sao cậu ta có thể quen biết với quản lý cấp cao của Băng Toản được?”
Phùng Tư Tư im lặng một lát rồi nói: “Được rồi, cậu nói rất có lý, nhưng lỡ như cậu ta thật sự có chỗ dựa thì sao? Lỡ như Đỗ Lâm Nhi muốn thông qua cậu ta để trả thù cậu, vì thế mà giúp cậu ta vào Băng Toản thì sao?”