Chương 6.2: Chuẩn bị dọn nhà
Lâm Tố Tâm nhìn vào ống đựng bút thủy tin chất đống trên bàn sách một chút, đặc biệt là những con rối Rilakkuma, còn có những đồ trang sức khác, cô nói với Phùng Tư Tư, "Những cái này tôi không muốn mang đi, cậu xem xem cậu có cần dùng đến không, cậu cần thì có thể lấy đi, không thì để tôi vất đi."
Lúc đầu Lâm Tố Tâm không muốn nhận những món quà quý giá từ Mộ Hàn Khanh, cuối cùng chỉ lấy những thứ nhỏ như vậy, hiện tại cô không có nơi nào để ném đi.
Thực sự muốn gõ đầu nguyên chủ của cơ thể này, thực sự không biết cô ấy nghĩ cái gì, lấy chút kim cương trang sức ít nhất còn có thể bán được mấy đồng, bây giờ mới thực sự coi là mất cả người lẫn đồ.
Hai người thu dọn xong đồ đạc, đột nhiên nghe thấy ngoài cửa có tiếng 'Tít', sau đó cửa phòng được mở ra.
Phùng Tư Tư khẽ giật mình, nói: "Có người đến à? Không phải Chu Hiểu Đình đi Mỹ rồi sao?"
Đang nói thì ngoài cửa vang lên giọng của một người đàn ông: "Nhanh kiểm tra một chút, ném hết đồ của Lâm Tố Tâm ra, đừng chiếm không gian của trường, sắp tới sẽ có sinh viên mới vào học. Ôi, đúng rồi, nghe nói Mộ thiếu còn tặng cô ta không ít đồ, tìm cho kỹ vào, những thứ đó cô ta dùng cũng lãng phí, chúng ta cất kỹ giao cho Đỗ tiểu thư, nói không chừng còn có thể có chút lợi."
Lâm Tố Tâm nhíu mày, nhìn thấy người đàn ông trung niên khóe miệng có nốt ruồi đen mang theo hai sinh viên đi vào. Nhìn thấy hai sinh viên sinh, rõ ràng ba người này có chút sửng sốt.
Lâm Tố Tâm nghĩ lại một hồi, cô mới nhớ ra người đàn ông trung niên này chính là phó giám đốc văn phòng quản lý ký túc xá, thầy Tôn.
Mặc dù Lâm Tố Tâm được thừa hưởng tất cả ký ức của chủ nhân ban đầu, nhưng nó vẫn có một chút khác biệt so với ký ức của chính c, ngoại trừ những thứ rất quan trọng với cô thì những người khác hoặc việc khác lúc gặp phải luôn phải cố gắng nghĩ lại mới có thể nhớ ra được, không thì sẽ chỉ cảm thấy đối phương khá quen.
Bởi vì khu ký túc xá được chia thành ba khu vực theo các hạng khác nhau nên văn phòng quản lý ký túc xá cũng có ba phó chủ nhiệm khác nhau chịu trách nhiệm quản lý ba khu vực.
Có thể suy ra thầy Tôn này được điều đến khu Tinh Huy này có vẻ như không vừa ý lắm.
Không nói khu Nhật Diệu mà chỉ khu Nguyệt Hoa thôi, ở đó cũng tập trung rất nhiều người có tiền, ngay cả những công nhân giặt đồ mọt ngày cũng nhận được không ít tiền boa.
Nhưng khu Tinh Huy này không giống vậy, ở đây có rất nhiều học sinh hơn nữa còn rất phức tạp, hơn phân nửa là gia đình phổ thông, hoàn toàn không có cho dư tiền tiêu xài, họ cũng không khác những sinh viên ở các trường đại học bình thường khác lắm.
Thầy Tôn ở đây không lấy được béo bở gì, lại không có cơ hội xun xoe trước mặt mấy phú nhị đại cho nên khó khăn lắm mới nắm được cơ hội lấy lòng Đỗ Lâm Nhi nên đương nhiên sẽ cố gắng hết sức đuổi Lâm Tố Tâm ra ngoài.
Lâm Tố Tâm đứng dậy, nói: "Thầy Tôn, không phải thầy đã nói em dọn ra trước hôm nay là được rồi sao? Bây giờ hình như còn chưa tới mười hai giờ khuya mà? Thầy vội vã chạy đến đây như vậy là muốn làm cái gì?"
Hiển nhiên thầy Tôn không ngờ là cô gái ngày thường không dám lớn tiếng này hôm nay lại bình tĩnh như vậy, ông ta sửng sốt một chút mới lạnh lùng cười nói: "Ai biết hôm nay cô sẽ đến chứ? Nếu như hôm nay cô không đến, ngày mai đồ của cô còn ở chỗ này thì không phải rước thêm phiền phức cho tôi sao? Tôi giúp cô thu dọn."
Lâm Tố Tâm nghe mấy lời vô liêm sỉ như vậy cũng không để ý, chỉ nghiêm nghị nói: "Thầy Tôn, mời thầy hiểu rõ cho, căn phòng này không chỉ có một mình em mà vẫn còn có Phùng Tư Tư và Chu Hiểu Đình. Thầy tự ý mở cửa đi vào là xâm phạm quyền riêng tư của hai người họ, nếu đồ của họ bị vất đi thì thầy có thể chịu trách nhiệm sao?"
Thầy Tôn nói: "Có ý gì chứ? Tôi có thể trộm mấy thứ đồ nghèo nàn này của các cô sao? Mấy thứ đồ hỏng này cho tôi tôi còn thấy ngứa mắt!"
Lâm Tố Tâm nói: "Vậy thì tôi không rõ, nhân lúc chúng tôi không ở ký túc xá thầy lén lén lút lút đi vào đây làm gì? Vừa rồi tôi còn nghe thấy nói muốn lén lấy đồ mà Mộ Hàn Khanh cho tôi đi, đây không phải ăn cắp thì là cái gì?"