Chương 9.2: Mới gặp
Vị trí mà cô đang ngồi là một phòng khách có diện tích rất lớn, bên tay phải là một bức bình phong màu ngọc bích, có thể mơ hồ nhìn thấy một chiếc bàn dài hình bầu dục, không giống như một phòng họp mà là một phòng ăn. Hai bên phòng khách có cầu thang xoắn ốc ở mỗi bên, mấy tấm cửa ở tầng hai đều được đóng chặt, bên trên hành lang cũng không có người đi lại.
Một lúc sau, người đàn ông vừa rời đi không biết từ đâu quay lại, trên tay cầm một cái khay, trên khay là một ấm trà, hai tách trà còn có một đĩa bánh trứng và một đĩa bánh gato việt quất, nhìn trứng có vẻ vừa mới được nướng xong vò giòn xốp, nhân mềm mịn, có thể tưởng tượng ra vị vô cùng ngon.
Người đàn ông rót cho cô một tách trà và nói: "Kỳ môn hồng là loại trà mà tam thiếu gia thích nhất, nhất định cô sẽ rất thích nói. Đã sắp đến trưa rồi, tôi nghĩ nhất định cô sẽ đói bụng cho nên mang theo chút điểm tâm đến."
Lâm Tố Tâm nhíu mày, vì sao tam thiếu gia thích kỳ môn hồng, cô thích sao? Anh chàng này đối xử với khách mà không xem khách thích gì, chỉ quan tâm mình thích gì chũng quá ích kỷ rồi! Nhưng nhìn bánh trứng rất ngon, hơn nữa đã mười một giờ rưỡi trưa rồi, đúng là cô rất đói...
Lâm Tố Tâm cũng không quan đến đến việc có ai đó ở bên cạnh nhìn không, cầm bánh trứng lên đưa vào miệng. Ừm, dù sao cô cũng không muốn học tiếp ở ngôi trường nữa, hình tượng cái gì cũng không quan trọng. Nhưng vừa cho bánh trứng vào miệng, đôi mắt của cô bỗng nhiên sáng lên: "Ngon quá!"
Người đàn ông cúi đầu nói: “Người đầu bếp chắc chắn sẽ cảm thấy rất vinh dự khi biết rằng cô thích đồ cô ấy làm."
Lâm Tố Tâm bị phản ứng nghiêm túc của anh ta làm cho giật mình nhưng cũng chỉ là khách qua đường thôi mà, đánh giá cô của quan trọng như vậy sao? Chẳng lẽ mỗi người ăn ở đây phải đánh giá cho đầu bếp sao?
Cô chớp chớp đôi mắt to xinh đẹp: "Xin chào! Anh vẫn muốn đứng sao, ngồi xuống ăn chút điểm tâm chứ?"
Người đàn ông lắc đầu.
Lâm Tố Tâm mím môi một cái, luôn cảm thấy có gì đó kỳ quái, người khác đứng đấy còn mình ngồi, còn xem mình ăn cái gì, không biết người khác thế nào nhưng dù sao cô cảm thấy rất xấu hổ. Bởi vì xấu hổ nên cô nhanh chóng ăn xong chiếc bánh trứng trên tay, cầm khăn giấy lau tay, hỏi: "Anh là quản gia ở đây sao? Gọi anh như thế nào đây?"
Người đàn ông nói: "Không phải, tôi là trợ lý đặc biệt của tam thiếu gia. Lâm thiểu thư gọi tôi là Tiểu Giang là được rồi."
Lâm Tố Tâm nghe câu này suýt chút nữa bật dậy. Trợ lý đặc biệt của Tổng điều hành, hơn một bậc so với giám đốc văn phòng hiệu trưởng sao? Những nhân viên bình thường trong trường học vốn đã kiêu ngạo, ai cũng không chọc nổi, vậy mà trợ lý đặc biệt của Tổng điều hành lại tự mình bê trà bánh đến?!
"Ai? Cái đó... Trợ lý đặc biệt Giang, sao lại phiền anh phục vụ tôi chứ? Anh nhanh ngồi xuống đi." Lâm Tố Tâm nịnh nọt muốn kéo anh ngồi xuống.
Trợ lý đặc biệt Giang lùi về phía sau một bước, đang định nói bỗng có một giọng nói lạnh lùng trầm thấp vang lên phía sau lưng hai người.
"Hai người đang nói gì vậy?"
Giọng nói này cũng không lớn, lại còn mang theo cảm giác hơi lười biếng nhưng nghe câu nói này lại cho Lâm Tố Tâm một cảm giác áp lực vô cùng lớn, dường như trong giọng nói của người này có một loại uy lực khiến cho người khác không tự chủ được bị anh đàn áp.
Trong lòng Lâm Tố Tâm run lên, xoay người nhìn sang.
Trên hàng lang ở tầng hai có một người đàn ông vóc dáng cao lớn đang từ trên nhìn xuống hai người. Ánh nắng từ cửa sổ đang mở chiếu vào, mặt anh bị che khuất bởi bóng râm nên không thấy rõ vẻ mặt của anh, chỉ có thể thấy hàm dưới kiên nghị của anh cùng dáng người hoàn mỹ của anh.