Hất Cẳng Tên Bạn Trai Đã Nghèo Còn Hay Ra Vẻ

Chương 8

Chương 8
Sau đó Linda nhắn tin cho tôi trên Wechat, nói rằng cô ta đã kiện Lư Chí Tân ra tòa. Số tiền cô ta tự nguyện trả cho Lư Chí Tân chắc chắn không đòi lại được, coi như cô ta tự bỏ tiền ra mua một bài học cuộc sống.
Sau này không biết Lư Chí Tân đã giải quyết vấn đề đó như thế nào, Linda đã chuyển khỏi thành phố này. Nhưng điều tôi không ngờ tới, đối tượng ngoại tình của Lư Chí Tân lại chính là bạn cùng phòng của tôi.
Có lẽ ngay từ khi còn học đại học, bạn cùng phòng của tôi và Lư Chí Tân đã có tình ý với nhau, chỉ là vì tôi mà luôn thầm yêu trộm nhớ sau lưng.
Biết được chuyện hai người họ ở bên nhau là do một người bạn chung của chúng tôi nói cho tôi biết, cô ấy đã chụp màn hình bài đăng trên vòng bạn bè của Lâm Thủy Nhi.
[Sao lại thế này? Tôi nhớ Lư Chí Tân là bạn trai cậu mà, sao Lâm Thủy Nhi lại cặp với anh ta? Các cậu không phải là bạn thân sao?]
Tôi vào danh sách bạn bè tìm kiếm Lâm Thủy Nhi, nhấp vào vòng bạn bè của cô ấy, hoàn toàn không thấy bài đăng mà người bạn đã chụp màn hình.
Có vẻ như cô ấy đã chặn tôi.
Tôi nói chuyện này với bạn, cô ấy tức đến nỗi muốn đăng bài ám chỉ hai người họ.
"Tôi và Lư Chí Tân đã chia tay lâu rồi, anh ta muốn ở bên ai thì cũng không liên quan đến tôi nữa."
Nhưng giấy không thể gói được lửa, rất nhiều người đều biết tôi và Lâm Thủy Nhi từng là bạn bè, hành vi cướp bạn trai trắng trợn của cô ấy khiến nhiều người coi thường.
Chuyện này ồn ào đến mức cả vòng bạn bè đều biết. Lâm Thủy Nhi cuối cùng cũng không nhịn được, đã gửi tin nhắn cho tôi.
[Cậu biết hết rồi đúng không? Thật ra tôi và Lư Chí Tân quen nhau từ đầu năm học rồi, chúng tôi vẫn luôn thích nhau, chỉ là chưa thổ lộ thôi.
Vậy mà lại bị cậu cướp mất trước một bước. May mà, những người yêu nhau cuối cùng cũng về với nhau.]
Tôi cười: [Vậy thì tôi chúc hai người hạnh phúc nhé. Dù sao tôi cũng không thích đàn ông nghèo.]
Lâm Thủy Nhi nghe tôi nói xong, như bị kích động, gửi cho tôi một đoạn ghi âm rất dài.
"Tôi biết nhà cậu thực ra không có tiền, nếu không tại sao suốt bốn năm đại học, những thứ cậu dùng, những bộ quần áo cậu mặc đều là hàng không có thương hiệu.”
“Thật ra cũng chính tôi đã nói sự thật về cậu cho Lư Chí Tân biết đấy. Tôi không muốn anh ấy bị cậu lừa đến mức mê muội."
"Ngày nào cậu cũng gửi tin nhắn thoại gọi người ta là bố, tốt nghiệp rồi còn mặc một chiếc váy đắt tiền như vậy để ra vẻ, nếu không phải là xin xỏ thì còn là gì nữa?"
Sau khi nghe xong đoạn ghi âm, tôi cẩn thận hồi tưởng lại, tôi hình như đúng là hay gửi tin nhắn thoại cho bố thật.
Thế tôi không gọi bố tôi là bố thì còn gọi là gì?
Quần áo của tôi đều không có nhãn hiệu, đó là vì tất cả đều là thiết kế riêng của nhà thiết kế dành cho tôi, nên mới không có nhãn mác.
Hiểu lầm này quả thực quá lớn. Cũng khiến tôi hoàn toàn hiểu được câu "ngưu tầm ngưu, mã tầm mã".
Cả hai người họ đều điên khùng như vậy, thực sự không giống những người trẻ trong thời đại mới.
Có lẽ thấy tôi không trả lời, Lâm Thủy Nhi nghĩ rằng mình đã đoán trúng. Cô ta càng vênh váo hơn trong vòng bạn bè, không chỉ bỏ tôi ra khỏi danh sách chặn, mà còn khoe khoang tình cảm công khai.
Thỉnh thoảng cô ta đăng một vài món ăn do Lư Chí Tân làm, có khi còn đăng những món quà nhỏ Lư Chí Tân tặng cô ta.
Chiếc túi đó, tôi nhìn là biết hàng giả bán trên lề đường, nhưng Lâm Thủy Nhi lại không nghĩ vậy, từng chi tiết nhỏ đều đăng một bài 9 ảnh để khoe.
Hôm đó tôi ra ngoài mua sắm, tình cờ gặp Lư Chí Tân và Lâm Thủy Nhi cùng nhau đi dạo.
Lâm Thủy Nhi thấy tôi, đầu không tự chủ mà ngẩng lên. Cô ta khoác tay Lư Chí Tân, lắc mông đi về phía tôi.
Đến trước mặt tôi, cô ta còn bịt mũi, ra vẻ như ngửi thấy mùi nghèo hèn. Tôi nhìn dáng vẻ làm bộ làm tịch của cô ta không nhịn được mà muốn cười, và tôi thực sự đã bật cười.
Không đợi cô ta mở miệng, tôi đã lên tiếng trước.
"Cậu nhìn bộ dạng của cậu bây giờ xem, quầng thâm mắt dày, tóc đầy dầu, quần áo mặc đã sờn rách rồi."

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất