Hất Cẳng Tên Bạn Trai Đã Nghèo Còn Hay Ra Vẻ

Chương 9

Chương 9
Lâm Thủy Nhi liếc mắt nhìn tôi: "Cậu hiểu gì chứ? Năm nay đang thịnh hành kiểu trang phục rách này đấy.
"Đây là Chí Tân của tôi đã cố tình cắt đấy."
Tôi gật đầu ra vẻ hiểu ra: "Thì ra là vậy."
Tôi lại chuyển ánh mắt sang Lư Chí Tân, anh ta lại rất khác so với mọi khi. Bộ vest đang mặc có giá không hề rẻ, ngay cả tóc cũng đã được vuốt gel. Tôi nhìn là biết đã xảy ra chuyện gì, Lư Chí Tân chắc chắn đã dụ dỗ Lâm Thủy Nhi giao hết tiền cho anh ta giữ.
Khi tôi còn quen Lư Chí Tân, anh ta cũng đã từng đề nghị chuyện này.
Nhưng tiền trong thẻ ngân hàng của tôi quá nhiều, tôi có bị ngốc mới đưa hết tiền cho anh ta.
Lư Chí Tân thấy tôi không nghe lời, đã làm mặt nặng mày nhẹ với tôi mấy ngày. Tôi cũng không quen với điều đó, anh ta không liên lạc với tôi, thì tôi cũng không liên lạc với anh ta.
Chưa được vài ngày, anh ta đã chạy đến xin lỗi tôi. Tôi đã trải qua những điều tốt đẹp, tự nhiên cũng biết cái gì là tệ, vì Lư Chí Tân đã chịu nhún nhường trước, nên tôi cũng không phải là không thể tha thứ cho anh ta.
Thấy tôi cứ nhìn chằm chằm Lư Chí Tân, Lâm Thủy Nhi cảnh giác chắn anh ta lại phía sau.
"Nhìn gì mà nhìn? Cậu không phải muốn làm tiểu tam đấy chứ?"
Tôi đảo mắt nhìn Lâm Thủy Nhi: "Vậy thì cậu nghĩ quá nhiều rồi, tôi không bao giờ ăn lại cỏ cũ."
Không có tâm trạng để nói chuyện với hai kẻ điên này, tôi quay người bước vào cửa hàng Chanel.
Vài ngày nữa là sinh nhật mẹ tôi, tôi muốn mua một chiếc túi để làm quà tặng bà.
Lâm Thủy Nhi thấy tôi vào cửa hàng, cũng nũng nịu lay tay Lư Chí Tân đòi mua túi. Lư Chí Tân chịu không nổi sự mè nheo của Lâm Thủy Nhi, đồng ý cho cô ta vào xem.
Lâm Thủy Nhi vừa vào cửa hàng, đã nghênh ngang đi lại khắp nơi. Cô ta chỉ vào bánh ngọt và trà chiều trước mặt tôi, lớn tiếng la hét.
"Cửa hàng của các người phục vụ kiểu gì vậy? Tại sao cô ấy có đồ ăn mà tôi thì không?"
Các nhân viên bán hàng của Chanel phần lớn đều có một chút kiêu ngạo, đương nhiên cũng không quen chiều chuộng Lâm Thủy Nhi.
"Cô Tiết là khách hàng VIP và là khách hàng quan trọng của chúng tôi, có trà chiều là chuyện đương nhiên. Còn cô, túi đã chạm vào thì phải mua đấy nhé."
Lư Chí Tân nhìn giá niêm yết, kéo tay Lâm Thủy Nhi đi ra ngoài. Lâm Thủy Nhi không phục, trước khi đi còn hét lớn với nhân viên bán hàng.
"Các người cẩn thận với cô Tiết trước mặt các người đi, cô ta chỉ là kẻ giả vờ giàu có thôi, đừng để bị cô ta lừa."
Nhân viên bán hàng liếc mắt nhìn Lâm Thủy Nhi.
"Khách hàng như thế nào chúng tôi vẫn phân biệt được, đây là công việc của chúng tôi.
"Cô gái này, nếu cô còn quấy rối tôi sẽ báo cảnh sát đấy."
Mua túi xong, tôi định lên lầu ăn cơm. Thang máy còn chưa đi lên, tôi đã nghe thấy tiếng của Lâm Thủy Nhi.
"Anh không phải nói không ăn sao? Sao cả bát canh này anh cũng uống hết vậy."
Lư Chí Tân hài lòng lấy khăn giấy lau miệng: "Không ngờ bát canh này lại ngon như vậy, làm anh thấy thèm ăn hơn rồi.
"Em béo như vậy rồi, nên giảm cân đi. Mì không ăn hết, để anh ăn hộ cho."
Không đợi Lâm Thủy Nhi nói, Lư Chí Tân giật lấy bát mì, bắt đầu húp lấy húp để.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất