Hậu Cung Như Ý Truyện

Chương 54: Chương 54



Như Ý quay trở về Dực Khôn cung lúc mặt trời lên tới đỉnh, Hoàng đế cũng đã lệnh cho Lý Ngọc đưa A Nhược đến Dực Khôn cung.

Lý Ngọc vội cung kính thỉnh an, nói: “Khởi bẩm Nhàn phi nương nương, Hoàng thượng nói A Nhược là nô tỳ của nương nương cho nên vẫn giao lại cho nương nương, tùy ý nương nương xử trí, cũng muốn răn đe nhắc nhở đám nô tài trong cung, không được khi dễ chủ thượng”
Như Ý thản nhiên nói: “Người đâu rồi?”
“Đang quỳ trong sân viện, chỉ là A Nhược đã nổi điên, luôn luôn nhục mạ nương nương, Hoàng thượng đã lệnh cho nô tài dùng cho nàng ta uống thuốc để im lặng cho nên hiện tại nàng ta không thể nói gì được nữa cả ạ”
Mi tâm Như Ý nhảy dựng: “Cái gì?”
Lý Ngọc cung kính nói: “Dạ.

Làm như vậy để nàng ta không thể nói ra lời xấu xa, vũ nhục nương nương”
Trong lòng Như Ý giật mình, muốn hỏi điều gì nhưng không thể nói ra được, chỉ là cảm thấy những điều mà hậu cung muốn hỏi đều không có đáp án rõ ràng.

Nhị Tâm chạm nhẹ vào nàng, nhẹ giọng nói bên tai nàng: “Không phải nương nương luôn muốn nô tỳ và Tam Bảo lưu ý cung nhân trong cung sao? Đây cũng là cơ hội để giết gà dọa khỉ”
Như Ý cười nói: “Ngươi suy nghĩ giống như ta.

Ngươi đi nói với Tam Bảo, tìm cái bao tải bắt mấy con mèo đến đây, sau đó triệu tập cung nhân đến sân viện đứng xem”
Nhị Tâm mỉm cười: “Dạ”
Đợi cho Tam Bảo chuẩn bị xong, Như Ý phủ thêm một chiếc áo khoác lên người, đứng ở ngoài hành lang, nghiêm nghị nhìn đám cung nhân đang đứng đồng nghìn nghịt trong việc, trật tự nói: “Bổn cung ở trong cung, không sợ người hầu hạ không đủ thông minh mà sợ có kẻ bán chủ cầu vinh.

Một lần bất trung, vạn lần bất dung.

Các ngươi hầu hạ tốt, bổn cung tất nhiên cũng sẽ đối đãi tốt với các ngươi.

Nếu bất cứ ai giống như A Nhược…” Nàng liếc mắt nhìn A Nhược đang quỳ trên mặt đất mà khóc nức nở, không nói được nên lời, chỉ lạnh nhạt nói: “A Nhược tuy rằng là thị nữ hồi môn của bổn cung, đã hầu hạ bổn cung được 8 năm nhưng nàng ta phản bội bổn cung, bổn cung cũng không thể chấp nhận được nàng ta! Hôm nay bổn cung sẽ dạy nàng ta một bài học, cũng là cho các ngươi biết được một cái cảnh giới”
Như Ý nhìn Tam Bảo, Tam Bảo lên tiếng, vung tay lệnh cho vài tiểu thái giám lấy một bao tải lớn đựng vài còn mèo hôi đến, Tam Bảo lệnh hai tiểu cung nữ đưa A Nhược vào bao tải, chỉ chừa ra một khúc thân, quát: “Đưa nàng ta vào trong bao”
Dường như A Nhược ý thức được điều gì, vội vàng hoảng sợ khi nhìn thấy vài con mèo xấu xí ở trong bao tải.

Tam Bảo sao để mặc nàng ta tùy giãy dụa chứ, liền quay đầu lấy miếng vải cột chặt A Nhược vào bao, nói: “Nương nương, những con mèo này có tính tình hoang dã, đủ cho A Nhược cô nương chịu đựng được”
Như Ý ngồi xuống hành lang, nhẹ nhàng chạm cái hộ giáp khảm ngọc ở ngón út nói: “Còn chờ gì nữa, mau cho nàng chịu hình đi”
Tam Bảo dùng lực mắng một ngụm, giơ chiếc roi lên hướng về chiếc bao tải đánh mạnh mấy cái.

Cái bao tải phập phồng như sóng đánh, chỉ nghe thấy tiếng mèo kêu thê lương cùng với tiếng sợ hãi của đám cung nữ trong viện.

A Nhược muốn nói cái gì nhưng rốt cuộc không nói được, chỉ ú ớ vài tiếng, mới sáng sớm như vậy, càng làm cho người khác cảm thấy sởn tóc gáy.

Dần dần cửa cung cũng được mở ra, đám cung nhân tụ tập bên ngoài nhìn vào mà khe khẽ nói nhỏ.

Tiếng mèo kêu thê thảm cùng với tiếng nanh vuốt xé rách da thịt hòa lẫn vào nhau, tựa như muốn xé rách màng tai của người khác, Như Ý cau mày, lệnh nói: ‘Tiếp tục!”
Tam Bảo phun 2 bãi nước miếng lên tay, rồi xoa tay, càng ngày xuống tay càng mạnh.

Yết hầu A Nhược phát ra âm thanh nhỏ nhoi, cái túi vải màu trắng giờ xuất hiện nhiều vết máu, Như Ý gật đầu nói: “Được rồi”.
Tam Bảo dừng đánh, liền mở túi vải ra, chỉ thấy đám mèo hôi lông tóc dựng ngược, nhe răng trợn mắt bỏ chạy.


Hai tiểu thái giám liền lôi một người đầy máu, đang hấp hối ném xuống đất.

Như Ý liếc mắt nhìn, chỉ thấy thân người A Nhược bị mèo cào xé cả người, xiêm y hoàn toàn bị máu tươi nhiễm đỏ.

Tam Bảo thấy nàng đau đến hôn mê bất tỉnh, liền lấy bát nước lạnh đổ lên người nàng.

A Nhược kêu lên một tiếng “A” rồi tỉnh dậy, mắt trên người cũng bị nước cuốn trôi đi, lộ ra vài phần da thịt bị nanh vuốt xé nát, dung nhan xinh đẹp tất nhiên cũng đều bị hủy đi.

Như Ý đi lên vài bước, ý muốn nhìn kỹ, Nhị Tâm vội vàng ngăn lại nói: “Nương nương cẩn thận dơ bẩn”.
Như Ý đẩy thẳng tay Nhị Tâm ra, chậm rãi đi đến bên cạnh A Nhược, cúi xuống nhìn vào ánh mắt nàng, nói: “Rốt cuộc là ai sai ngươi mưu hại bổn cung? Nói mau! Nói mau!”
Cổ họng A Nhược phát ra tiếng kêu đau rên rỉ, cố gắng nhúc nhích nhưng không được, Như Ý lộ ra một tia khinh thường, lắc đầu nói: “Thật sự là đáng thương nhưng đã sai thì phải chịu phạt, đây là hình phạt hành cho ngươi! Bây giờ ngươi muốn nói gì thì cũng quá muộn rồi, ta biết ngươi hàm oan, chịu tội thay người khác, quả thật đáng thương!” Nàng quay đầu lệnh Tam Bảo: “A Nhược vừa mới bị Hoàng thượng phế bỏ vị phân, bây giờ ở lại trong cung thì thật ghê tởm.

Đi tới lãnh cung quét dọn một căn phòng rồi đưa nàng ta đến đó đi”
Tuy rằng A Nhược không nói được nhưng đôi mắt lại mở to trừng trừng nhìn chằm chằm Như Ý, cơ hồ trong mắt muốn chảy máu.

Tam Bảo và vài thái giám sao còn để ý tới nàng nữa mà liền lập tức lôi đi.

A Nhược thở hổn hền, dùng mười ngón cào trên mặt đất, muốn nắm lấy cái gì đó có thể cứu mạng mà dựa vào nhưng nàng sớm mất hết khí lực, chỉ chừa lại vết máu đỏ sẩm của mười ngón tay trên mặt đất.

Như Ý trở về lại hành lang, trong sân viện yên tĩnh dường như có vài cung nữ thái giám nhát gan, sớm đã ngất xỉu trên mặt đất, còn có vài người đang run rẩy lập cập.
Sắc mặt Như Ý lạnh lẽo, không chút ấm áp: “Không nên trách bổn cung ác độc, tuy rằng người phản bội chủ thượng nhất thời có được phú quý nhưng cuối cùng vẫn không có được kết cục tốt! Các ngươi xem đi, năm đó là ai giật giây sai khiến nàng ta phản bội bổn cung thì bây giờ có đến cứu nàng ta hay không?”
Đám cung nhân sợ tới mức lập tức quỳ xuống, khuôn mặt tối sầm: “Đám nô tài không dám phản bội nương nương, lòng mang nhị niệm”
Hai tròng mắt Như Ý tụ kết lạnh lùng như miếng băng mỏng, lạnh nhạt nói: “Vậy là tốt rồi.

Nếu không thì hôm nay là A Nhược, ngày sau chính là các ngươi”.

Nàng đứng lên, dường như tự nói: “Cũng khó trách A Nhược nói không được cho bổn cung nghe người đứng sau sai khiến là ai mà cứ mang theo oan khuất như vậy”
Kể từ đó, chuyện A Nhược ồn ào huyên náo lan truyền khắp cả hậu cung, ai ai cũng nói từ khi ra khỏi lãnh cung, tâm tính Nhàn phi đều đã thay đổi, ngày xưa ôn hòa ẩn nhẫn (âm thầm chịu đựng) bao nhiêu thì giờ đây sát phạt quyết đoán, thủ đoạn sắc bén bấy nhiêu, càng khiến cho người khác không dám khinh thường Dực Khôn cung.
Đến lúc tối, Nhị Tâm hầu hạ Như Ý rửa tay thì Tam Bảo bước vào, nhỏ giọng bẩm báo nói: “Nương nương, có người ở lãnh cung đến báo, nói A Nhược dùng dây thừng thắt cổ tự sát rồi”
Như Ý cũng không ngẩng đầu lên, chỉ nhìn chậu nước, nói: “Mới ở lãnh cung có một ngày mà không chịu nổi sao? Nhị Tâm, ngươi còn nhớ chúng ta đã chịu đựng thế nào không?”
Nhị Tâm lạnh nhạt nói: “Có phúc khí thì tất nhiên con người ta sẽ trụ được lâu, nếu không có phúc khí thì cho dù một ngày cũng sẽ không chịu đựng được”
Như Ý tiếp nhận chiếc khăn tay từ cung nữ khác đưa tới, lau sạch tay hỏi: “Hoàng thượng có biết không? Nói thế nào?”
“Ý của Dưỡng Tâm điện là nói A Nhược bị bệnh mà chết, ấn vịchức tần mà xử lý tang nghi, miễn cho truyền ra ngoài lời khó nghe” Tam Bảo ngừng lại, dường như có chút kinh hoảng, dò xét thần sắc Như Ý nói: “Chỉ là nghe người tới nhặt xác A Nhược nói, lúc A Nhược thắt cổ toàn thân đều màu hồng, ngay cả chiếc hài cũng màu hồng, đó là oán khí dâng đến tận trời, muốn đi đến địa phủ kêu oan”
Đôi mắt Như Ý hơi trầm xuống, nói: “Thì sao? Làm người thì vô dụng, còn muốn biến thành quỷ để hại người khác sao?” Tuy nàng nói như vậy nhưng cũng không khỏi có chút sợ hãi, liền lập tức định thần, không nói gì nữa.
Vào một đêm Hoàng đế triệu Như Ý đến Dưỡng Tâm điện thị tẩm, hắn cũng hỏi nàng việc nàng dùng miêu hình đối với A Nhược, phảng phất dường như đó là chuyện cực nhỏ, cũng không nói nhiều.

Trong tẩm điện của Hoàng đế mỗi ngày đều có chưng lục mai, nàng đến liền cảm thấy thanh thoát, cùng hắn ôm lấy nhau nhẹ nhàng, da thịt thân mật gần sát với nhau mà trấn an quá khứ đau xót mà chứng thực ngày sau mong chờ.
Chỉ là hai người ân ái thì nghe tiếng cung nhân bên ngoài gõ cửa, nói Hải Lan động thai khí, dường như muốn sinh hài tử, Hoàng đế vừa sợ mà vừa vui, lập tức mặc áo đứng dậy cùng Như Ý đi đến Diên Hi cung.

Mới tới cửa lớn Diên Hi cung thì thấy đám cung nhân đã sớm quỳ gối, hoảng sợ không ngừng nói: “Hoàng thượng vạn phúc kim an, Nhàn phi nương nương cát tường an khang!”
Như Ý nghe thấy tiếng kêu thê lương của Hải Lan bên trong, quả thật là chuyện lớn, liền cực kỳ hoảng sợ, vội vàng nói: “Hoàng thượng, trong lòng thần thiếp cực kỳ bất an cho nên thần thiếp phài vào trong xem muội muội thế nào”
Tuy rằng Hoàng đế đang cực chờ đợi nhưng nghe thấy thanh âm kinh sợ kia, lại thấy dám ma ma đỡ đẻ và Thái y đi ra đi vào không ngừng, hắn cũng thật sự bất an, liền gật đầu nói: “Trẫm không tiện đi vào, nàng mau đi xem xem đi”

Như Ý đang muốn chạy vào thì thấy tiểu thái giám Ngũ Phúc hầu hạ bên cạnh Hải Lan ở bên ngoài ngăn cản nói: “Phòng sinh đầy máu, Nhàn phi nương nương không vào được”
Như Ý sao còn muốn để ý đến những lời này nữa chứ, liền đầy tay hắn ra, quát lớn: “Bổn cung tuy không mang thai nhưng Diên Hi cung cũng từng là nơi bổn cung cư trụ thì có cái gì không được chứ? Còn dám nói hưu nói vượn, lập tức lôi ra ngoài vả miệng”
Ngũ Phúc biết rõ nàng và Hải Lan có giao tình, lại thấy nàng nghiêm trị A Nhược cho nên lập tức không dám ngăn lại, chỉ phải khom người đứng sang một bên.

Như Ý đẩy cửa điện tiến vào, vì Hải Lan mang thai cho nên trong điện đều bố trí màu hồng may mắn, Như Ý đến bên giường thì thấy Hải Lan đổ đầy mồ hôi, đệm giường cũng đều ướt sủng, đám ma ma đỡ đẻ vây quanh nàng, hài tử vẫn không có chút lộ diện.
Đám ma ma đỡ đẻ đều khóc lóc, vẻ mặt thảm thiết nhìn Như Ý nói: “Hải quý nhân cũng đã uống trợ sản nhưng thân người Hải quý nhân quá mập mà hài tử trong bụng lại quá lớn cho nên hài tử không thể đi ra được ạ”
Thái y quỳ ở bên ngoài, ủ rũ nói: “Thân mình Hải quý nhân mập mạp cho nên không dùng được khí lực, thật sự là…”
Khuôn mặt Hải Lan đầy nước mắt, nàng đau đến mức sắc mặt trắng bệch, liền mạng lắc đầu, khàn giọng nói: “Tỷ tỷ! Muội không được rồi, thật sự không được rồi! Đúng là muội bị người khác hại chết rồi”
Như Ý nắm chặt đôi tay ướt đẫm mồ hôi, cố gắng nhẫn nhịn tinh thần đang hoảng loạn của mình, lớn tiếng nói: “Muội đừng nghĩ như vậy, hãy thả lỏng khí lực mà sinh hạ hài tử cho tốt! Hải Lan, ta không có con, muội đã đồng ý với ta, đứa con này sinh ra sẽ đưa cho ta nuôi nấng! Muội không thể nói chuyện mà không giữ lời được!”
Hải Lan đau đến mức tâm phế muốn nức ra, khí tức tắc ở cổ họng, nhất thời không nói nên lời.

Đám ma ma đỡ đẻ cũng không trấn định, vẫn than thở: “Hài tử vẫn chưa chịu xuống dưới.

Tiểu chủ, tiểu chủ dùng thêm chút khí lực nhé!”
Hải Lan đau đến mức gân xanh nổi lên cuồn cuộn, thở hổn hển nói: “Tỷ tỷ, không phải muội nói chuyện không giữ lời, thật sự muội không có khí lực, thật sự muội…”
Hải Lan vừa nói, liền nắm chặt cổ tay Như Ý, Như Ý cảm nhận được khí lực trên tay Hải Lan cũng dần yếu đi, trong lòng càng ngày càng sợ, chỉ ở bên cạnh Hải Lan nói: “Hải Lan, nếu muội không cố gắng hết sức thì sẽ làm thỏa mãn tâm nguyện của các nàng ta mà thôi.

Muội hãy nghe lời ta, cố gắng hết sức để đẩy hài tử ra ngoài”.

Tóc tai Hải Lan đều ướt đẫm, dính ở trên mặt, càng phát ra khuôn mặt trắng bệch, không có một tia huyết sắc.
Trong không khí nồng nàn mùi máu cùng với mùi thảo dược thật khiến cho người cảm thấy hít thở không thông.

Như Ý nhìn Hải Lan vất vả như vậy, ở đáy mắt xuất hiện nước mắt nóng bỏng, nàng nhịn không được liền rơi xuống.

Nàng nằm ở gối Hải Lan, yên lặng nói ra từng chữ: “Hải Lan, trong lãnh cung khó khăn như vậy, bởi vì có muội bên cạnh cho nên ta mới cố gắng chịu đựng mới có ngày hôm nay.

Vất vả lắm chúng ta mới như ngày hôm nay, mới vui vẻ được một chút, nếu muội khinh địch mà buông tay như vậy, nhất định ta sẽ không tha thứ cho muội”
Hải Lan cầm lấy cổ tay Như Ý, trượt xuống một chút giống như người gần chết, nước mắt Như Ý rơi trên mặt Hải Lan, tựa hồ như một sức mạnh triệu hồi sâu xa mà trầm trọng, Hải Lan cắn chặt răng trong miệng, cố gắng hết sức để dùng khí lực, Như Ý vội kêu lên: “Người đâu! Người đâu! Nàng ấy vẫn còn có ý thức, mau mang súp vào đi, mau lên!”
Diệp Tâm vội mang súp tới, Như Ý vội vàng tiếp nhận, ý bảo Diệp Tâm nâng gáy Hải Lan lên, cố gắng cạy răng của nàng đổ vào.

Hải Lan uống súp cũng không nhiều, cơ hồ chỉ uống được nửa chén, còn nửa chén bị đổ ra ngoài.

Như Ý nhìn lo lắng không thôi, có lẽ bát súp có hiệu lực, Hải Lan dường như có vài phần khí lực, đám Thái y mừng rõ, vội hỏi: “Nhàn phi nương nương, Hải quý nhân đã có ý thức, có nên dùng thêm thuốc trợ sản không ạ?”
Như Ý thì làm sao hiểu được những thứ này, chỉ phải nhìn về phía đám đỡ đẻ ma ma, gọi một ma ma lên nói: “Qúy nhân đã uống nhiều thuốc trợ sản như vậy, hài tử còn không có động tĩnh.

Thái y không nghĩ đến châm cứu hoặc cách khác sao? Nếu lại dùng thuốc trợ sản, chỉ sợ nhất thời lượng dược quá mạnh, hài tử đi ra nhưng thân thể mẫu thân lại bị tổn thương lớn.

Huống chi, thái y cho tiểu chủ uống thuốc trợ sản lại có dược tính quá mạnh, không phải loại thuốc ích mẫu bình thường”
Như Ý nghe vậy, bất an liền lập tức hỏi: “Các ngươi cho Hải quý nhân dùng thuốc trợ sản gì vậy?”
Cầm đầu là Triệu Thái y của Thái Y viện, hắn vội dập đầu nói: “Nhàn phi nương nương, bình thường thuốc trợ sản sẽ dùng ích mẫu để nấu, còn thuốc này lấy thêm đương quy, xuyên khung làm vị chính, đương quy có tác dụng dưỡng huyết lưu thông máu, điều kinh giảm đau, xuyên khung có tác dụng phối hợp với xuyên khung để tăng khả năng lưu thông khí huyết, bên cạnh đó có bổ sung thêm đào nhân, hoa hồng, đan thâm, cây ích mẫu, ngưu tất.


Nhưng cái thai Hải quý nhân lớn, lại có khí hư mệt mỏi cho nên có bỏ thêm Hoàng Kì ba lượng nữa ạ”
Như Ý càng nghe càng kinh hãi, không khỏi biến sắc nói: “Đào nhân, hoa hồng cùng với Ngưu tất đều là thuốc khiến sẩy thai, sao có thể dùng làm thuốc trợ sản chứ?”
Triệu Thái y vội nói: “Nhàn phi nương nương có điều không biết, thuốc trợ sản vốn là nên có hoạt huyết tiêu viêm chi hiệu, đào nhân, hoa hồng cùng với Ngưu tất đều là thuốc khiến sẩy thai nhưng cũng là thuốc trợ sản rất tốt.

Vi thần thân là thái y, việc này không tính sai được ạ”
Trong lòng Như Ý không yên tâm, nhìn xung quanh, lại không thấy Giang Dữ Bân ở bên, vội kêu lên: “Lục Ngân, Giang thái y đâu rồi?”
Vẫn là Triệu Thái y nói: “Hôm nay cũng không phải là canh trực của Giang thái y, đêm khuya cửa cung cũng đã đóng cho nên gọi Giang thái y đến cũng không được ạ”
Như Ý lúc này biết vô vọng, chỉ phải nói: “Bổn cung không hiểu dược lý, các ngươi đi bẩm báo với Hoàng thượng đi, hỏi ý kiến Hoàng thượng xem sao”
Triệu Thái y ra ngoài một lát rồi lại tức khắc trở về nói: “Hoàng thượng nói mẫu tử đều phải bình an, châm chước dùng thuốc trợ sản cũng được”
Như Ý nghe hai chữ “Châm chước” liền cũng thoáng yên tâm: “Vậy các ngươi chuẩn bị thuốc đi, lấy ngọc thể quý nhân làm trọng”
Triệu Thái y tức khắc đáp ứng, phân phó cung nữ mang thuốc đến, cho Hải Lan uống.

Thuốc trợ sản và bát súp dường như có hiệu lực, Hải Lan dần dần thanh tỉnh, cũng có khí lực, chỉ là đau đớn trên người lại phát tác, nàng nhịn không được kêu lên thảm thiết.

Đám đỡ đẻ ma ma thuốc trợ sản, mới đầu cũng có chút lo lắng như bây giờ thấy Hải Lan dần dần có khí lực cho nên công việc liền lu bù lên.

Trong điện điên loạn cả lên, Hải Lan nắm chặt cổ tay Như Ý, cơ hồ dùng hết khí lực, nhẹ giọng kêu: “Tỷ tỷ, tỷ tỷ còn bên cạnh không?”
Như Ý rơi lệ đầy mặt: “Ta vẫn còn ở đây, muội hãy an tâm mà sinh hạ hài tử đi”
Hải Lan không nói ra lời, liều mạng sử dụng khí lực, cơ hồ muốn bóp nát cổ tay Như Ý.

Như Ý chịu đựng đau nhức, nằm ở bên cạnh giường, không ngừng thay Hải Lan lau đi mồ hôi.

Thật lâu sau, cũng không biết trải qua bao lâu, tiếng khàn giọng thê lương cũng đã qua đi, rốt cuộc cũng nghe được tiếng khóc của một đứa trẻ con, Hoàng đế ở bên ngoài kêu lên, vui vô cùng nói: “Trẫm đã có con rồi, tiếng khóc đứa nhỏ này thật vang dội”
Hải Lan nghe được tiếng khóc trẻ con, lộ ra một nụ cười mệt mỏi rồi rên rỉ nói tiếng “đau” rồi lại mê man.

Như Ý vui mừng khôn xiết, mang ra một hài tử vẫn còn dình đầy tơ máu, là một nam nhi khỏe mạnh đoan chính, nàng nhịn không được hoan hỉ mà rơi lệ, vội dặn nhũ mẫu đi tắm rửa thanh tẩy.

Như Ý xem qua hài tử rồi định sai người cho Hải Lan dùng thuốc bổ, thì bỗng nhiên phát hiệc áo ngủ bằng gầm mà ma ma vừa nhấc lên dính đầy máu tươi.

Nàng cảm thấy kỳ lạ, liền lại lấy tấm chăn đệm lên nữa, quả nhiên cả cái đệm chăn đều bị ướt đẫm.

Như Ý hoảng sợ, lập tức kéo một ma ma đỡ đẻ nói: “Tựa hồ Hải quý nhân đang ngủ nhưng ngươi nhìn kỹ xem, sao lại có nhiều máu như vậy chứ?”
Ma ma kia vừa thấy, cơ hồ sợ tới mức hồn phi phách tán: “Nhàn phi nương nương, không tốt rồi.

Qúy nhân uống xong thuốc trợ sản, dùng lực quá độ, tuy rằng hài tử đã được sinh ra nhưng hài tử quá lớn cho nên phần thân dưới của quý nhân đều…”
Như Ý thấy thần sắc ma ma thất kinh, cho dù chính nàng chưa từng sinh con nhưng cũng biết là chuyện không tốt.

Nàng cố gắng định thần, hỏi: “Rốt cuộc Hải quý nhân là làm sao?”
Ma ma kia hoảng sợ đến mức run lẩy bẩy: “Phần thân dưới của quý nhân bị xé rách rồi”
Như Ý cả kinh, chỉ cảm thấy toàn thân bủn rủn, cơ hồ đứng thẳng không được.

Nàng nắm chặt vạt áo của ma ma, lạnh lùng nói: “Mau nghĩ cách đi! Mau lên!”
Ma ma sợ đến mức rơi nước mắt xuống, hoảng sợ nói: “Nhàn phi nương nương, bây giờ chỉ có thể dùng bạch dược cầm máu trước, sau đó vài ma ma chúng nô tỳ sẽ khâu lại vết thương, chỉ là việc này quá khó, khó tránh khỏi việc ngọc thể quý nhân bị tổn thương.

Cho dù khâu lại thì vẫn không thể giống như lúc trước, thỉnh nương nương đừng trách phạt đám nô tỳ!”
Như Ý nhìn Hải Lan, cố gắng nhẫn nhịn bắt buộc chính mình phải trấn tĩnh lại: “Bây giờ còn nói đến chuyện này làm gì, mau chữa trị cho Hải quý nhân trước đi”
Đám đỡ đẻ ma ma vội vàng không ngừng thu xếp.


Như Ý nãy giờ nói rất nhiều, giờ đây nàng cũng thấy hơi tức ngực, mới thấy cổ tay nàng đau đớn không thôi, nàng giờ mới nhìn kỹ, liền thấy Hải Lan đã dùng lực cào xé vào cổ tay nàng, Diệp Tâm vội nói: “Nương nương chờ một chút, nô tỳ sẽ đi lấy thuốc giảm sưng đến cho nương nương trị vết thương”
Nàng làm sao còn lo lắng những thứ này nữa chứ, vội nói: “Chút vết thương đó của bổn cung không sao.

Ngươi đi xem Hoàng tử đã tắm rửa xong chưa, nếu xong rồi hãy ôm đến cho bổn cung, bổn cung sẽ đi đem cho Hoàng thượng nhìn một cái.

Ngươi phải nhìn đám ma ma đỡ đẻ chữa trị cho tiểu chủ của ngươi, không được có một chút sai lầm”
Nàng đang nói, có một ma ma đã ôm một hài tử đi ra, Như Ý vội ôm ra ngoài, đám cung nhân bên ngoài sớm vui mừng nhìn về Hoàng đế chúc nói: ‘Hoàng thượng vạn phúc, Hoàng thượng vạn hỉ, Hải quý nhân hết thảy bình an trôi chảy, sinh hạ được một tiểu a ca”
Hoàng đế quả nhiên cao hứng, liên tục phân phó ban thưởng cung nhân trên dưới ở Diên Hi cung, Như Ý ôm hài tử trong lòng đến cho Hoàng đế nhìn, hài tử của Hải Lan đúng là lớn hơn đứa nhỏ bình thường nhưng khuôn mặt lại nhỏ nhắn, bóng loáng dễ thương vô cùng.

Hoàng đế vô cùng hoan hỉ, ôm vào trong ngực, không chút buông tay: “Ngũ a ca của trẫm vừa mới sinh ra mà diện mạo đoan chính, thiên đình phong phú, tiếng khóc lại vang dội như vậy, đúng là hài tử có phúc khí”
Như Ý vội cười nói: “Hoàng thượng nếu thấy Ngũ a ca có phúc như vậy thì cầu xin Hoàng thượng ban tên cho Ngũ a ca đi ạ”
Hoàng đế trầm ngâm một lát, cất cao giọng nói: “Trong mục Thiên Tử truyện có nói cơ kỳ, ngọc chúc cũng, kỳ có trân dị ý, Ngũ a ca của trẫm hãy gọi là Vĩnh Kỳ [永琪]* đi”.

Hoàng đế suy nghĩ rồi nói: “Hải Lan đã sinh hạ cho trẫm một nhi tử như vậy, Lý Ngọc, truyền ý chỉ của trẫm, tấn phong Hải quý nhân chức tần, làm chủ vị Diên Hi cung, phong hào là…” Hắn mỉm cười: “Tâm trẫm sung sướng, liền phong hào chữ Du 愉, Du tần thế nào?”
*Vĩnh Kỳ [永琪 chữ Vĩnh 永 nghĩa là lâu dài, chữ Kỳ 琪 nghĩa là kì lạ, một loại ngọc
quý.
Chữ Du (愉) nghĩa là cao hứng, vui vẻ
Như Ý mỉm cười, trong mắt đau xót, nhịn không được quay mặt đi chỗ khác: “Chỉ tiếc Du tần không thể cùng Hoàng thượng vui vẻ với nhau nữa rồi”
Hoàng đế ngẩn người ra, cũng có chút sốt ruột: “Hải Lan có phải gặp chuyện không tốt không? Thái y và ma ma nhiều như vậy nhưng đúng là vô dụng!”
Thần sắc Như Ý thẫn thờ, quỳ gối nói: “Hoàng thượng, Du tần vì sinh hạ Ngũ a ca cho Hoàng thượng cho nên đã bị thái y dùng quá nhiều thuốc trợ sản, đến nỗi phần thân dưới bị xé rách, máu chảy không ngừng.

Chỉ là về sau, vẫn còn lưu lại”.

Nàng ngẩng mặt, nhìn Hoàng đế: “Thần thiếp cầu xin Hoàng thượng, về sau mặc kệ dung nhan Du tần muội muội có già cả hay thân thể lão quyện thế nào, Hoàng thượng đừng chán ghét muội ấy, chỉ nhớ rõ muội ấy đã liều mạng vì Hoàng thượng kéo dài Hoàng tự thế nào mà thôi”
Hoàng đế thương tiếc nhìn Như Ý, đem hài tử giao đến Lý Ngọc, hai tay vội đỡ lấy nàng dậy nói: “Nàng yên tâm.

Trẫm sẽ không như vậy”
Như Ý được Hoàng đế đỡ đứng dậy, nước mắt rơi xuống nói: “Hoàng thượng, thần thiếp còn có chuyện muốn cầu xin, Du tần sinh con, nếu có thể, thỉnh Hoàng thượng đem hài tử ở bên cạnh Du tần nuôi nấng, không cần đưa đến A ca sở dưỡng dục có được không ạ”
Hoàng đế suy nghĩ nói: “Du tần xuất thân Kha Lý Diệp Đặc thị, chính là một tộc nhỏ, không thể so với mẫu tộc cao quý của Gia tần.

Cái này…” Hắn nhìn Như Ý nước mắt rơi đầy mặt, không đành lòng cự tuyệt: “Trẫm sẽ đáp ứng nàng, dù cho Vĩnh Kỳ lưu lại bên cạnh Du tần nuôi nấng, trẫm cũng sẽ giao cho nàng dưỡng dục, có như vậy Du tần lúc nào cũng được gặp Vĩnh Kỳ.

Nàng thấy sao?”
Cái này đúng là quyết định tốt nhất, Như Ý vội tạ ơn, ôn nhiên nói: “Trời lạnh lắm, Hoàng thượng đã có được tin tốt rồi, Hoàng thượng mau quay về đi, thần thiếp sẽ ở lại chỗ này chăm sóc Du tần”
Hoàng đế gơi gật đầu, lệnh nói: “Lý Ngọc, đem hết đám thái y vô năng hầu hạ Du tần đêm nay trục xuất ra khỏi cung, vĩnh viễn không được dùng đến nữa”
Lý Ngọc đang muốn đáp ứng, lại nghe thái giám Tiến Trung chạy từ bên ngoài vào, khuôn mặt trắng bệch nói: “Hoàng thượng, không tốt, không tốt rồi”.

Tiến Trung chạy gấp quá cho nên liền ngã lăn đến trước mặt Hoàng đế, cứng họng nói: “Hoàng thượng, Thận tần thắt cổ chết ở lãnh cung, theo lệnh Hoàng thượng, ấn chức tần mà làm tang lễ, đối với người bên ngoài chỉ nói là do bệnh chết nhưng mới vừa rồi đốt cháy thi thể và quan tài của Thận tần thì màu sắc của lửa kia là màu xanh lam, không phải màu hồng ạ!”
Hoàng đế đột nhiên nghe lời ấy, không khỏi lắp bắp kinh hãi, chợt quát: “Người đều đã chết thì sao lại đi thiêu ánh lửa có màu xanh lam được chứ? Nhất định các ngươi nhát gan, nghe nhầm lời đồn bậy!”
Tiến Trung sợ tới mức đầu lưỡi hoảng loạn: ‘Nô tài không dám nói dối, nô tài không dám.

Hoàng thượng, đám cung nhân hỏa táng cũng đều nhìn thấy, đều nói Thận tần hàm oan mà chết, chết đi không siêu thoát”.

Hắn nói, nhịn không được lấy mắt dò xét Như Ý.
Lý Ngọc mắt sắc, liền tát Tiến Trung hai cái, mắng: “Con mắt gian tà của ngươi nhìn ở nơi nào vậy? Không muốn sống nữa sao?”
Thần sắc Như Ý như thường, không chút nào để ý trong lòng, nắm tay Hoàng đế trầm định nói: “Tự làm bậy, không thể sống! Không phải thần thiếp và Hoàng thượng khiến A Nhược hàm oan mà chết, với lại lúc A Nhược còn sống đều dùng thủ đoạn âm độc để hại người, chết còn khiến ông trời nổi giân! Thần thiếp nhất định sẽ sai người điều tra, xem ai dám làm loạn chốn hậu cung, gây ra sóng gió!”
— HẾT QUYỂN HAI —.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất