Hậu Cung Như Ý Truyện

Chương 55: Chương 55



Hoàng đế nắm chặt bàn tay Như Ý rồi mờ mịt suy nghĩ.

Hắn nói nhỏ bên tai nàng dặn dò: “Như Ý, không nên nóng giận, đừng rơi vào bẫy của người bên ngoài, trong lòng hãy an tâm”.

Lời nói bình tĩnh mà ấm áp như vậy khiến cho cái nặng nề trong lòng nàng cảm động, không khỏi sinh ra vài phần chi tình.
Mặc dù đã rời khỏi lãnh cung nhưng vẫn còn ác mộng quấn quanh người nàng, những tháng ngày khổ cực ở lãnh cung, trong lòng nàng hoảng sợ, thân thể lại đau đớn, dù nàng luôn dùng thuốc an thần nhưng nàng vẫn luôn giật mình tỉnh dậy nữa đêm.

Dường như Hoàng đế phát hiện cái bất an của nàng cho nên càng ngày càng ở bên cạnh nàng nhiều hơn, có lần nàng gặp ác mộng mà tỉnh dậy, nàng nghe được tiếng hít thở của hắn, cánh tay hắn ôm chặt thân thể đang đổ đầy mồ hôi của nàng, cho dù hắn đang ngủ say nhưng cũng cánh tay hắn không chút lơi lỏng.

Nàng hỗn loạn ngủ lại, lại rung động bất an mà tỉnh dậy, liền thấy hắn vẫn ôm nàng vào lòng.
Một khắc kia, hai mắt nàng đầy nước mắt, nàng sẽ tin tưởng hắn nhất định sẽ cùng với nàng chờ đợi ngày bình minh sẽ đến.

Kỳ thật nàng làm chuyện gì cũng đều tính kế chu toàn nhưng mọi chuyện hắn đều làm chủ, cũng xem như rất tốt.

Như chuyện của A Nhược, nội bộ bên trong lại là chuyện xấu hổ lớn nhưng trong mắt người bên ngoài, A Nhược vẫn là Thận tần Tác Xước Luân thị, cẩn thận phụng dưỡng trong cung nhiều năm, thánh sủng không suy, chỉ là nhất thời chết bất đắc kỳ tử, lễ tang uy nghi, trong nhà cũng có vinh sủng.
Mọi việc Hoàng đế đều làm chu toàn nhưng nàng lại không thể không dựa vào chính mình.

Rắn ở lãnh cung có thể giết đi, lửa có thể dập tắt thế nhưng bên người luôn có độc vật rục rịch vây quanh, ngấm ngầm canh chừng hãm hại nàng và Hải Lan thì sao không sợ được chứ? Cái mệnh đó nếu không dựa vào chính mình thì còn có ai có thể che chở các nàng chu toàn?
Như Ý im lặng suy nghĩ nhiều điều, Hoàng đế ôn nhu nói: “Trẫm biết Hải Lan vì trẫm mà sinh hạ Vĩnh Kỳ, chịu nhiều đau khổ.

Nàng và Hải Lan là tỷ muội tình thâm, hài tử của nàng ấy cũng không khác gì hài tử của nàng.

Trẫm hiểu rõ các nàng đã chịu nhiều vất cả, cũng đau lòng cái hài tử Vĩnh Kỳ này cho nên trên dưới lục cung, vì Vĩnh Kỳ được sinh ra, trẫm đều ban thưởng, Diên Hi cung sẽ được ban thưởng gấp ba”
Sắc mặt Như Ý có chút vui mừng: “Hoàng thượng yêu thương Vĩnh Kỳ, tất nhiên đây là phúc khí của Hải Lan và thần thiếp, chỉ là thần thiếp sợ ban thưởng quá nhiều lại rước lấy thị phi, chung quy cũng bởi vì lúc Tam a ca và Tứ a ca sinh ra cũng chưa từng ban thưởng nhiều như vậy”
Hoàng đế mỉm cười, hắn thở nhẹ phất qua cánh tai của nàng: “Vì hài tử này mà Hải Lan trải qua thập tử nhất sinh, thiếu chút nữa là mất mạng, trẫm ban thưởng nhiều như vậy thì có xá gì cơ chứ? Xưa nay Hoàng hậu luôn tiết kiệm, làm tấm gương tốt, phân lệ của tất cả mọi người đều giảm phân nữa, không được sử dụng đồ bằng vàng.

Mấy ngày trẫm thấy nàng bận tâm suy nghĩ nhiều, trẫm vẫn muốn ban thưởng cho nàng nhiều thứ nhưng ngẫm nghĩ lại nên vì nàng chế tạo một thứ.

Trẫm vốn đưa định đưa cho nàng, ai ngờ gặp phải Hải Lan sinh hạ Vĩnh Kỳ cho nên mới chậm trễ, khi nào rãnh rỗi trẫm sẽ cho người đưa đến cho nàng”.
Như Ý vẫn đang lo lắng Hải Lan chưa tỉnh, hồi hộp khó chịu, nhất thời không để ý đến điều Hoàng đế nói cho nên nàng chỉ mỉm cười cho qua: “Hoàng hậu nương nương chủ trì lục cung, xưa nay lấy tiết kiệm làm đầu, Hoàng thượng vì thần thiếp mà phí nhiều tâm huyết như vậy, thật sự thần thiếp không dám lãng phí quá mức”
Hoàng đế ôn nhiên nói: “Có Hoàng hậu ở đây thì các nàng có thể lãng phí cái gì chứ? Bây giờ cũng chỉ có Gia tần trang điểm phá lệ tinh tế diễm lệ một chút, mà từ sau trẫm đăng cơ Gia tần sinh hạ được Hoàng tử, lại là tôn nữ Triều Tiên, thân phận cũng rất cao quý cho nên trẫm nghĩ, lần này ban thưởng cho tần phi lục cung, Gia tần cũng nên thưởng gấp đôi mới tốt”
Hai người nói chuyện nửa ngày như vậy rồi Hoàng đế cũng có chút mệt mỏi, liền quay về cung nghỉ ngơi.

Đêm khuya thanh tĩnh, Vĩnh Kỳ đã được nhũ mẫu ru ngủ, mùi máu nồng đậm trong không khí cũng dần biến mất đi, phảng phất thêm chút mùi sữa cho trẻ sơ sinh.

Như Ý ngồi ở bên cạnh Hải Lan, dùng nước gừng chà lau gương mặt và cánh tay Hải Lan, Hải Lan mệt mỏi quá độ cho nên vẫn còn miên man, dung nhan cực kì tiều tụy.

Lần sinh dục gian nan này, cơ hồ như lấy đi tính mệnh Hải Lan, chỉ là cuối cùng cũng đuổi hết đám thái y ra ngoài cung, Như Ý suy nghĩ, rồi gọi Tam Bảo: “Ngươi đi tìm hiểu xem đám thái y đỡ đẻ Du tần đêm nay có lén tiếp xúc với người nào không?”
Tam Bảo biết nặng nhẹ, lập tức đáp ứng lui xuống.

Diệp Tâm đi lên khuyên nhủ: “Nhàn phi nương nương, ở đây đã có các ma ma đỡ đẻ chăm sóc rồi, tiểu chủ cũng đã đi ngủ, nương nương không cần ở đây chăm sóc nữa mà hãy quay về cung nghỉ ngơi một chút đi ạ”
Sao có thể nghỉ ngơi được chứ? Những năm tháng khó khăn dài đằng đẵng ở lãnh cung, đều là nhờ có Hải Lan tỉnh thần mà chờ đợi nàng, bây giờ nàng cũng nên che chở bảo vệ Hải Lan mới đúng.

Như Ý trầm ngâm một lát, chỉ là mỉm cười: “Diệp Tâm, ngươi cũng vất vả lắm rồi, ngươi đi nghỉ đi.

Bổn cung sẽ nói Nhị Tâm nấu thuốc cho Du tần, đợi Du tần tỉnh lại sẽ cho muội ấy uống”
Diệp Tâm đáp ứng lui xuống, Như Ý nhìn sắc trời phía đông dần dần sáng sủa, trong lòng càng thêm ủ dột.

Hoàng đế sau khi lâm triều thì liền trở về Dưỡng Tâm điện, hắn vừa mới có được Hoàng thượng cho nên cảm thấy cao hứng, chỉ có điều đêm qua lại lo lắng cho Hải Lan cho nên cũng khó tránh khỏi có chút ủ rũ.

Hắn vừa mới bước vào Noãn các, đã thấy Hoàng hậu cầm sẵn một chén canh nóng hổi trên tay, cười dài đi lên phía trước.

Hoàng đế thấy Hoàng hậu săn sóc như vậy, cũng thấy vui vẻ mà hỏi: “Sao Hoàng hậu lại đến sớm như vậy?”
Hoàng hậu đoan chính vén áo thi lễ, cười nói: “Chúc mừng Hoàng thượng có được Hoàng tử”
Hoàng đế nghe vậy hoan hỉ: “Hoàng hậu cũng biết tin đó sao?”
Hoàng hậu vội hạ thấp người: “Vốn dĩ đêm qua thần thiếp cũng nên đến Diên Hi cung chăm sóc Du tần sinh nở, chỉ là đáng giận đám nô tài lười biếng, khi thấy thần thiếp ngủ ngon cho nên cũng không đến đánh thức thần thiếp.

Sáng sớm nay thần thiếp tỉnh dậy thì nghe nói mẫu tử Du tần bình an, quả thật đáng mừng, thần thiếp nghĩ chắc chắn Hoàng thượng cũng cao hứng lắm, tất nhiên đêm qua ngủ không ngon cho nên cố ý đến phòng bếp nấu một chén canh tỉnh thần, hy vọng có thể khiến Hoàng thượng bổ khí, nâng cao tinh thần”
Hoàng hậu ngẩng mặt, ý bảo Tố Tâm dâng chén canh lên, nói: “Hoàng hậu nương nương vừa tỉnh dậy liền lệnh cho cung nhân chuẩn bị, chỉ chờ Hoàng thượng quay về để uống.

Một phen tâm ý của nương nương, mong Hoàng thượng nếm thử đi”
Hoàng đế vội ngửi mùi chén canh, không khỏi mỉm cười nhìn Hoàng hậu, khen ngợi nói: “Hoàng hậu vất vả rồi”
Nghĩ đến thời tiết mùa này, Hoàng hậu bất giác cảm thấy ảm đạm nhưng cũng miễn cưỡng cười nói: “Mùa này hoa thủy tiên nở thật đẹp, mấy năm trước nhà ấm trồng hoa vẫn đưa tới hoa thủy tiên loại Lạc Thủy Tương phi, loại hoa này đặt trong điện Hoàng thượng là tốt nhất”
Hoàng đế dửng dưng cười: “Trong tất cả các loài hoa, trẫm chỉ yêu thích nhất hoa thủy tiên mà thôi”
Hoàng hậu nói: “Theo truyền thuyết, thủy tiên là sự hóa thân của Nga Hoàng và Nữ Anh.

Năm đó vua Thuấn đi nam tuần thì bị băng hà, hai chị em Nga Hoàng và Nữ Anh vì đau thương quá độ nên cùng nhau tự vẫn ở sông Tương.

Thiên Đế thấy Nga Hoàng và Nữ Anh đối với phu quân có chí có tình cho nên liền đem hồn phách của hai người hóa thành thủy tiên ở bên bờ sông.

Thần thiếp và Hoàng thượng đều thích hoa này cho nên tình cảm của thần thiếp đối với phu quân cũng mang theo tâm ý trung trinh”
Hoàng đế suy nghĩ một lát, nhìn Hoàng hậu ôn tồn nói: “Tâm ý của Hoàng hậu, trẫm đều hiểu được”.

Hắn quay đầu nhìn đóa hoa thủy tiên trong điện, nhẹ giọng nói: “Lâm thủy tự chiếu, trẫm yêu thích thủy tiên vừa thấy cái trung trinh chi tình trong hoa, vừa cảm thấy Nga Hoàng và Nữ Anh luôn kính cẩn nghe theo phu quân, nếu không xem chồng là trời, không xem quân là trời thì sao có thể sinh tử sống chết không rời mà nhất tâm hầu hạ bên cạnh chứ?” Ngón tay hắn thon dài chạm vào đóa hoa: “Mà thủy tiên nở vào mùa đông, thật là hiếm có”
Hoàng hậu ngồi thẳng, chỉ cảm thấy trong lòng ngực nóng hừng hực, từ ngày nàng trở thành chính thê của hắn chính là ngày toàn tộc Phú Sát vinh diệu, nàng phải gách vác cả tiền đồ của bộ tộc và của chính nàng, chưa từng có một ngày buông lơi.

Nàng làm sao không biết, nữ tử trong cung nhiều như hoa cỏ tươi đẹp, chỉ có người kia, nàng vẫn kiêng kị cái nữ tử kia, cái người kia luôn tâm đầu ý hợp với hắn, còn nàng thì sao? Nàng chưa bao thấy có điểm nào tương đồng với hắn.
Ý niệm xuất hiện xẹt qua như một cái chớp mắt, dĩ nhiên cũng gợi lên trong lòng nàng đầy hỗn độn và chua xót.

Cái chua xót kia cay độc cơ hồ như muốn phá tâm phế của nàng, nàng cố gắng nắm chặt đôi tay, hít thở một hơi mà nhắc nhở chính mình: ghen tị không phải là biểu lộ thần tình của Hoàng hậu.

Cái cảm xúc như vậy chỉ có thể vùi lấp trong lòng, mặc cho nó cắn xé xương cốt mà bên ngoài phải luôn tỏ vẻ ung dung khéo léo.
Nàng ôn hòa nói: “Được Hoàng thượng yêu thích, tất nhiên là tốt rồi.

Thần thiếp nghe nói Giang Nam có cống nạp lục mai rất nhiều, xưa nay Nhàn phi yêu thích nhất lục mai, nghĩ đến lục mai cũng là loài hoa chi tình”.

Nàng thấy Hoàng đế không nói gì nên nói tiếp: “Hoàng thượng không chỉ vất vả vì quốc sự mà còn vất vả vì chuyện hậu cung, thần thiếp không cầu điều gì chỉ muốn cầu vạn sự của Hoàng thượng vừa ý toại nguyện, không cần phiền lòng mọi việc”
Hoàng đế nói: “Hoàng hậu nói như vậy là cảm thấy trẫm đang gặp chuyện không vừa ý toại nguyện sao?”
Gương mặt Hoàng hậu đoan trang, nói: “Sáng nay thần thiếp nghe nói lúc hỏa thiêu thi thể Thận tần đột nhiên bốc lên ánh lửa màu xanh lam, dẫn tới việc đám cung nhân hầu hạ tang nghi hoảng sợ không thôi.


Thần thiếp lại nghe nói đêm qua tuy rằng Du tần sinh hạ Hoàng tử thuận lợi nhưng lúc sinh sản lại khó khăn, ngay cả thân mình cũng tổn thương, thần thiếp không khỏi lo lắng mà nghĩ những chuyện bất thường xảy ra đêm qua chắc có nguyên do”
Hoàng đế ngưng thần nói: “Hoàng hậu đứng đầu lục cung, có gì cứ nói thẳng, đừng ngại”
Ngữ điệu Hoàng hậu trầm tĩnh nhưng hòa hoãn: “Thần thiếp nghe nói tuy Thận tần tự sát ở lãnh cung nhưng đám cung nhân nhặt xác nàng ta có nói, cả người nàng ta đều đầy vết thương, mà mặc một bộ y phục màu hồng mà chết đi, oán khí sâu nặng.

Thần thiếp biết Thận tần trước đây là thị nữ Nhàn phi, rất nhiều chuyện mà Thận tần đã làm không đúng mực, tuy nhiên bị dùng miêu hình ở trong hậu cung đến chết, lại còn lệnh cho đám cung nhân trong cung chứng kiến để làm bài học giáo huấn thì thật quá ngoan độc, âm đức bi thương”
Hoàng đế khinh cười mà suy ngẫm: “Hoàng hậu cảm thấy chuyện Du tần sinh dục mà tổn thương nguyên khí, Thận tần khi hỏa thiêu lại có ánh lửa cổ quái là đều bởi vì hình phạt Nhàn phi quá ngoan độc sao?”
Hoàng hậu nghe vậy, vội hạ thấp người nói: “Thần thiếp không dám vọng ngôn, chỉ là cung nhân trong cung luôn thấp thỏm sợ hãi, thần thiếp không thể không đến bẩm bảo với Hoàng thượng”
Hoàng đế vẫn mỉm cười đạm bạc nói: “Trẫm cũng đã nói Hoàng hậu là người đứng đầu lục cung, lúc nhỏ trẫm luôn suy nghĩ tới người đứng đầu lục cung trông như thế nào, lúc đó trẫm đã suy nghĩ rất lâu và nghĩ đến hình tượng Quan Âm từ bi đứng trên đài hoa sen, lòng mang thiên hạ, tâm ý từ bi, không nghe bậy, không nói bậy, không suy nghĩ chuyện ác độc, không có lời nói dối.

Mọi chuyện đều sáng tỏ trong lòng mà dùng tâm tuệ sáng suốt mà xử trí.

Hoàng hậu nghĩ có đúng không?”
Hoàng hậu miễn cưỡng, cố gắng tươi cười một cái: “Thần thiếp vọng ngôn.

Chỉ là theo như lời nói Hoàng thượng, người đứng đầu lục cung mang theo hình tượng Quan Âm nhưng mà thần thiếp tuy là Hoàng hậu nhưng cũng mang theo thất tình lục dục của người phàm trần.

Lời nói của Hoàng thượng mang theo ý nghĩa cảnh giới, thần thiếp cảm thấy mặc cảm”
Đôi mắt hắn trầm đen mang theo ý nghĩ lạnh lẽo, khiến người khác không biết giờ phút này đây, trong lòng hắn đang suy nghĩ gì: “Hoàng hậu nói đúng, người cũng chỉ là người nhưng tuy rằng không đạt được cảnh giới nhưng tâm ý cũng nên hướng tới điều đó.

Hắn mỉm cười, phảng phất như muốn nói chuyện khác: “Cũng như nô tài hầu hạ trẫm lúc trước vậy, Vương Khâm làm người hồ đồ, tùy ý thăm dò tâm ý của trẫm, lại cô phụ ân điển tứ hôn đối thực mà Hoàng hậu ban cho nên trẫm mới trừng phạt hắn như vậy, bây giờ có hắn làm ví dụ thì những người khác biết làm bổn phận hơn”
Hoàng hậu cúi đầu, một lát sau mới nói: “Thần thiếp hiểu được ý tứ của Hoàng thượng.

Là do thần thiếp lỡ lời, nguyên là vì sáng nay Gia tần đến thỉnh an, có nói vài chuyện kì lạ trong cung, cũng do quái lực loạn thần cho nên mới xuất ra lại từ miệng thần thiếp”
Hoàng đế gật đầu nói: “Nói như vậy nghĩa là Hoàng hậu không cố ý nói những điều đó, chỉ là Hoàng hậu vô ý mà muốn đàn áp lời đồn đãi trong cung, để lòng người không hoảng sợ mà thôi đúng không?”
Hoàng hậu kính cẩn nói: “Dạ.

Sau khi thần thiếp trở về, sẽ lập tức giáo huấn cung nhân lục cung, không cho bọn họ hồ ngôn loạn ngữ nữa”
Hoàng đế cười nhẹ, khẩu khí lại ôn hòa: “Xưa nay Gia tần ăn nói không chừng mực, lại là người thẳng tính, có cái gì cũng đều nói ra, không dối gạt trẫm cho nên nàng ta nói cái gì, Hoàng hậu chỉ nên nghe một bên lỗ tai thôi, mọi chuyện không cần để tâm mà đa nghi”.

Hắn thấy gương mặt Hoàng hậu dần dần trắng bệch, lại cười nói: “Đúng rồi, có một chuyện trẫm muốn dặn dò Hoàng hậu.

Du tần sinh con là việc vui, Hoàng hậu lại là người thay trẫm xử lý khổ tâm hậu cung cho nên trẫm nghĩ đến việc có thêm Hoàng tự, chắc chắn Hoàng hậu cũng càng vui mừng cho nên trên dưới lục cung đều ban thưởng nửa năm lương bổng”
Hoàng hậu miễn cưỡng mỉm cười, lại thấy Hoàng đế ngồi bên cửa sổ, phong tư tú dật nam tử như vậy nhưng hắn cứ như ngọn núi nguy nga, mặc dù quang hoa vạn trượng nhưng nàng chỉ có thể đứng bên dưới mà ngưỡng mặt nhìn hắn, luôn luôn cảm thấy khó tiếp cận hắn, cuối cùng nàng cố gắng mỉm cười: “Dạ.

Ngũ a ca là thứ tử của Hoàng thượng cũng là thứ tử thần thiếp, chỉ tiếc thần thiếp và Hoàng thượng chỉ có một công chúa, nếu thêm vài nữ nhi ngọc tuyết khả ái như vậy thì thật là tốt biết bao.

Nói đi cũng nói lại cũng do thần thiếp vô năng, không chu toàn được Vĩnh Liên của Hoàng thượng và thần thiếp”
Hai từ “Thứ tử” chợt kích động đến niềm vui của Hoàng đế mà thay vào đó là nỗi buồn ập đến trong lòng hắn, hắn kìm lòng không được nắm cổ tay Hoàng hậu, nói: “Nữ nhi cũng vậy, thứ tử cũng vậy.

Trẫm và Hoàng hậu chung quy đều muốn có một đích tử”
Hoàng hậu cười chua xót, nói: “Hoàng thượng, thần thiếp phụng dưỡng bên Hoàng thượng nhiều năm, tất nhiên có rất nhiều chỗ không phải nhưng thần thiếp luôn luôn tâm niệm về Hoàng thượng.

Dù có thế nào đi chăng nữa, thần thiếp cũng sẽ sinh hạ đích tử mà an ủi lấy tâm nguyện của Hoàng thượng”
Hoàng đế nắm chặt tay nàng: “Hoàng hậu không cần nói như vậy”
Hoàng hậu liếc mắt nhìn Hoàng đế, bất giác lã chã rơi nước mắt: “Thần thiếp thân là Hoàng hậu cho nên không thể nói ra lời nói yếu đuối như vậy nhưng trên thần thiếp có Hoàng ngạch nương, dưới có công chúa, lại có mẫu gia vinh hoa, người mà thần thiếp chỉ có thể dựa vào chỉ có Hoàng thượng mà thôi”
Hoàng đế khẽ than một hơi, khẽ vuốt đầu vai nàng: “Tâm tư Hoàng hậu, trẫm đều hiểu được.

Hoàng hậu cũng không muốn hối hận”
Hắn hiểu được sao? Trong lòng Hoàng hậu bỗng nhiên cười khẽ, nữ tử trong cung nhiều như vậy, ai ai cũng đối với hắn nở lúm đồng tiền như hoa, khiến nàng luôn cảm thấy chua xót, nàng như đi trên băng mỏng, hắn làm sao có thể biết được như vậy chứ? Nàng làm bạn với hắn nhiều năm nhưng có rất nhiều lúc, tâm tư của hắn, nàng không thể đoán được.

Tình cảm phu thê chỉ có vinh quang bên ngoài mà thôi, Hoàng hậu nghĩ như vậy, rốt cuộc nhịn không được cúi đầu rơi lệ.
Hải Lan tỉnh dậy vào lúc hoàng hôn, lúc đó Như Ý đã ở bên cạnh nàng cả ngày, Như Ý cũng đã mệt mỏi, chỉ là cắn răng gắng gượng mà thôi.

Sau giờ ngọ, Lý Ngọc mang đến một chiếc hộp tinh xảo đến bên cạnh Như Ý, nói nhỏ: “Nương nương mau mở ra xem thứ gì ở bên trong đi”
Như Ý thấy Hải Lan vẫn chưa tỉnh lại, liền mở chiếc hộp ra thì thấy một cái hộp son phấn, lại có hàng chữ Hoàng đế tự tay viết bên cạnh: “Sơ sơ liêm mạc ánh phinh đình, sơ thí hiểu trang mới”.

Chữ viết kia thật khéo léo, Như Ý cơ hồ thấy được khóe môi mỉm cười đắc ý của hắn khi đang viết.

Nàng nhẹ nhàng ngửi, nói: “Phảng phất có hương khí son phấn, không phải là mùi hương hoa mai sao?”
Lý Ngọc cười đến không khép được miệng, vỗ tay nói: “Đúng như vậy.

Hoàng thượng biết nương nương yêu thích hoa mai cho nên dùng bột phấn hoa mai tinh xảo mà chế thành”
Như Ý không khỏi cảm động.

Hắn nhớ kỹ nàng thích hoa mai, nghĩ về dung nhan tiều tụy của nàng cho nên hắn tốn hết biết bao tâm tư, mỹ tần trân bảo để chế tạo son phấn này.

Lý Ngọc nói xong rồi cũng rời đi, Như Ý lệnh cho Nhị Tâm mang hộp son phấn kia về lại Dực Khôn cung.
Hải Lan tỉnh dậy kêu một tiếng: “Tỷ tỷ”, Như Ý đang mơ mộng, nghe được tiếng gọi liền tỉnh lại, bất giác vui mừng quá đỗi.

Hải Lan mơ hồ, gọi: “Tỷ tỷ, đúng là tỷ tỷ ở đây sao?”
Như Ý cầm bàn tay lạnh lẽo của nàng nói: “Hải Lan, là ta.

Ta ở đây”
Hải Lan thở dài, mê man nói: “Tỷ tỷ, muội muội cứ nghĩ rằng muội không qua khỏi rồi chứ”
Như Ý nghe vậy, liền cúi mặt xuống, nàng cho Hải Lan dùng canh giảm đau, nói: “Đừng nói bậy, ta luôn ở đây cơ mà”
Hải Lan hỏi qua chuyện hài tử rồi thở dài nhẹ nhõm một hơi: “Có vạn Phật bảo hộ, cuối cùng muội cũng sinh ra được một đứa con cho tỷ tỷ.

Dù có thế nào, chỉ cần hài tử lớn lên, nửa đời còn lại chúng ta cũng có cái để dựa vào”
Hải Lan nói xong, Như Ý rơi lệ: “Chỉ cần muội muội bình an là tốt rồi, còn nói gì hài tử hay không hài tử chứ.

Đêm qua muội trải qua cơn thập tử nhất sinh, ta chỉ đứng nhìn mà không làm gì được, cứ sợ ta và muội đều mất đi chính mạng mà thôi”
Hải Lan cười khổ rồi cũng lấy lại cái trầm mặt rất nhanh nói: “Tỷ tỷ không chết, muội lại càng không thể chết.

Các nàng ta hao tốn bao nhiêu tâm cơ, dùng thuốc khiến muội mập lên, trở nên xấu xí để Hoàng thượng không thể sủng ái.

Các nàng ta còn khiến hài tử của muội sinh ra khó khăn, nếu không có tỷ tỷ ở bên cạnh làm bạn thì muội muội đã không chống đỡ được mà mẫu tử đều tổn hại, chẳng phải càng làm thỏa mãn tâm nguyện của các nàng ta sao?”
Như Ý thay nàng chỉnh lại chiếc chăn, ôn nhu nói: “Muội đang mệt, đừng nghĩ nhiều như vậy”
Hải Lan cười lạnh nói: “Sao không nghĩ nhiều được chứ? Các nàng từng bước tính kế, muội chỉ hận muội không đề phòng mà thôi.


Mối hận này, cả đời muội không thể quên được!”
Như Ý thương cảm không thôi: “Người bên ngoài hại muội, tất nhiên ta luôn hận trong lòng, nhưng mà Hải Lan, tay của ta không còn sạch sẽ nữa rồi.

Tay của ta đã hại chết người khác cho nên ta mới không sinh được con cái, cho nên chuyện trên người muội bị tổn thương là do báo ứng của ta mà gây nên”
Hải Lan giật mình mở to hai mắt, lộ ra sắc mặt khinh thường: “Tỷ tỷ tin vào cái gọi là báo ứng ý trời sao? Nếu trên đời này có báo ứng thì thì các nàng ta mấy lần hãm hại tỷ tỷ vì sao không bị ông trời báo ứng chứ? Cái gọi là báo ứng, nó không thuộc vào ý trời mà là phụ thuộc vào ý người! Nếu như ông trời thật sự thương hại các nàng ta, hận chúng ta ác độc, vậy thì tất cả báo ứng đó hãy đưa vào người Kha Lý Diệp Đặc thị Hải Lan muội đi! Muội chỉ muốn tỷ tỷ và hài tử vạn toàn mà thôi”
Trong lòng Như Ý chấn động không thôi, nàng chịu nhiều ủy khuất xót xa như vậy, rốt cuộc cũng có một tỷ muội tốt bên cạnh, trong chốn thâm cung cô đơn độc hành thì còn có gì sợ hãi nữa chứ? Nàng vươn tay, nắm chặt bàn tay Hải Lan, cảm động mà nước mắt rơi xuống lã chã.

Hai người dùng bữa tối xong thì Hải Lan lại đi ngủ, tinh thần Hải Lan không tốt cho nên vẫn luôn thèm ngủ.

Tam Bảo trở về, đem chuyện đám cháy bẩm báo lại cho Như Ý biết từng chi tiết một.
Như Ý xoa chiếc nhẫn vàng, nói: “Tất cả mọi người đều nhận định là do bổn cung bức tử A Nhược cho nên sau khi nàng ta chết, lại biến thành ma quỷ tác yêu tác quái có phải không?”
Tam Bảo lau mồ hôi trên mặt nói: “Cũng không hẳn như vậy! Trong cung luôn thích nhất những chuyện quỷ quái như vậy, nô tài vừa mới đi đến đám cháy, thấy bọn thái giám hỏa thiêu A Nhược mà cứ hoảng sợ tới mức đều nói mê sảng, miệng đầy hồ ngôn loạn ngữ, vụng trộm đóa giấy vàng tiền
mã cho nàng ta!”
Như Ý thở dài: “Oan có đầu nợ có chủ, ai là người hại chết nàng ta thì tất nhiên nàng ta phải đi tìm người đó, bổn cung có sợ gì chứ?”
Tam Bảo đáp ứng một tiếng: “Còn có một chuyện nô tài muốn bẩm báo, nô tài đã thấy hai vị thái y từng hầu hạ Du tần nương nương sinh sản, bọn họ đều từng lặng lẽ đi gặp Trinh Thục hồi môn thị nữ của Gia tần Khải Tường cung.

Nô tài nhớ rõ có lần chính miệng Trinh Thục nói, nàng ta là một y nữ ở Triều Tiên.

Nô tài hoài nghi, chuyện dùng thuốc trợ sản khi Du tần nương nương sinh sản, e là có can hệ với Khải Tường cung”
Có mây đên tầng tầng âm trầm ngưng ở mi tâm Như Ý, thần sắc như vậy xuất hiện như một cái chớp mắt, nàng dĩ nhiên cười lạnh nói: “Gia tần! Bổn cung cùng nàng ta ở chung nhiều năm như vậy, vẫn cho rằng nàng ta chỉ có miệng lưỡi chanh chua mà thôi, ai ngờ lại có tâm tư thâm độc như vậy”
Ánh mắt Tam Bảo chợt lạnh, nói nhỏ: “Thời gian dài lâu, chim bay cá nhảy cuối cùng không nhịn được mà muốn thoát ra.

Nương nương, chúng ta có cần đem đám thái y kia đến tổ giác Gia tần trước mặt Hoàng thượng không?”
Như Ý bình tĩnh nói: “Không cần.

Nếu tố giác bọn họ thì Hoàng thượng cũng sẽ chỉ co rằng bọn họ không dùng đúng thuốc mà thôi.

Thai nhi của Du tần quá lớn cho nên cũng khó tránh khỏi việc dùng nhiều thuốc trợ sản, cung nữ bên cạnh Gia tần thì chắc chắn cũng sẽ bao biện, mà Hoàng thượng lại phá lệ coi trọng Gia tần cho nên việc này sẽ vô dụng mà thôi”.

Âm thanh nàng lạnh lùng nói: “Muốn đả kích một người, chỉ có nước phải nhẫn nhịn, phí mọi khí lực và tâm tư, thế nào cũng có ngày phản khích”
Như Ý quay đầu thấy Hải Lan đang ngủ ngon, Vĩnh Kỳ ăn uống cũng rất tốt, ăn no rồi lại lăn ra ngủ ngon cho nên nàng quay trở về Dực Khôn cung.

Như Ý mới xuống kiệu thì đã thấy một thiếu niên hơn mười tuổi đang đứng cửa cung chờ đợi.

Theo bản năng, nàng liền nhận ra người đó là ai, vội kêu lên: “Vĩnh Hoàng!”
Thân ảnh kia mừng rõ quay đầu, chạy vào lòng nàng: “Ngạch nương!”
Như Ý nâng khuôn mặt hắn lên để nhìn kỹ nói: “Hảo hài tử! Bây giờ đã cao lớn, tráng kiện rồi, xem ra Thuần phi đối đãi con rất tốt! Đi vào trong với ngạch nương nào!” Nàng nắm chặt tay Vĩnh Hoàng đi vào bên trong điện: “Bên ngoài lạnh lắm, theo ngạch nương vào bên trong cho ấm áp.

Ngạch nương sẽ cho người làm ít điểm tâm cho con”
Vĩnh Hoàng do dự một lát rồi lắc đầu nói: “Nhi thần ở đây chỉ được một chút thôi”
Như Ý khả nghi nói: “Sao vậy?”
Vĩnh Hoàng do dự, cuối cùng cũng nói: “Nhi thần… Thuần nương nương không cho nhi thần đến Dực Khôn cung”
Như Ý lập tức hiểu rõ, xoa xoa bàn tay lạnh lẽo của hắn nói: “Con đến đây lâu rồi à?”
Vĩnh Hoàng liên tục gật đầu: “Từ sau khi ngạch nương hồi cung, Thuần nương nương vẫn không thích nhi thần đến Dực Khôn cung gặp ngạch nương cho nên nhi thần chỉ có thể thừa dịp đêm nay Thuần nương nương chăm sóc Tam đệ cho nên mới vụng trộm đến đây”
Như Ý hiểu rõ cái khó xử của hắn, ôn nhu nói: “Vậy con mau trở về đi, con đi lâu rồi chỉ sợ cung nhân trong cung Thuần phi đi tìm, nếu biết được con đến đây thì sẽ không hay đâu”.

Vĩnh Hoàng lưu luyến không rời mà gật đầu, Như Ý thay hắn sửa sang lại y phục, nói: “Mau đi đi, đừng để người khác thấy ngạch nương gặp con.

Nếu gặp ngày lễ, ngày Tết thì ngạch nương sẽ danh chính ngôn thuận gặp con.

Bây giờ con đã ở Chung Túy cung của Thuần phi, nàng ta lại có Tam a ca cho nên con phải cẩn thận thuận theo nàng ta, con đã hiểu chưa?”
Nước mắt trong mắt Vĩnh Hoàng trong suốt: “Nhi thần hiểu rõ”
Như Ý luyến tiếc, đau lòng nói: “Mấy năm nay ngạch nương không ở bên cạnh con, con đều lén đến đây, con nhất định phải cố gắng làm tốt mọi việc, không cần lo lắng cho ngạch nương.

Con hiểu không?”
Vĩnh Hoàng rưng rưng nước mắt nói: “Lúc ngạch nương còn ở lãnh cung, nhi thần vẫn luôn vướng bận.

Nay có thể thấy được ngạch nương vạn sự bình an, nhi thần cũng yên tâm rồi, chỉ là…” Hắn nói nhỏ: “Ngũ đệ giờ đã sinh ra, Thuần nương nương cũng không vui lắm”
Như Ý nói nhỏ nhẹ: “Nàng ta không vui là việc của nàng ra, con chỉ cần để ý đến con, chăm chỉ đọc sách, không chịu thua kém ai là được rồi”
Vĩnh Hoàng gật đầu, cuối cùng nghĩ lại vẫn thấy sợ cho nên vội vàng mang theo tiểu thái giám bên cạnh đi cùng.

Vĩnh Hoàng chạy đến khúc đường yên lặng, hắn mới chạy chậm lại, tiểu thái giám vội nói: “Đại a ca chạy chậm một chút đi ạ.

Thứ cho nô tài nói câu này, hôm nay Đại a ca thật sự không đúng.

Thuần phi nương nương đối đãi với Đại a ca rất tốt, Đại a ca cần gì phải đến vấn an Nhàn phi, nếu bị Thuần phi nương nương biết được, chắc chắn sẽ gây ra sóng gió lớn mà thôi”
Vĩnh Hoành bình tĩnh nói: “Thuần nương nương tất nhiên đối đãi ta tốt nhưng nương nương vẫn còn A ca thân sinh thì ta có thể tính toán được cái gì chứ? Có tốt thì ta cũng chỉ là con nuôi mà thôi.

Nhưng Nhàn nương nương lại không như vậy, bây giờ Nhàn nương nương đã ra khỏi lãnh cung, nhất định Hoàng a mã sẽ đối đãi tốt với Nhàn nương nương.

Nếu Nhàn nương nương nhận dưỡng dục ta lại lần nữa thì tất nhiên là rất tốt, còn nếu không thì ta đành phải cố gắng dung hòa giữa Nhàn nương nương và Thuần nương nương mà thôi, có như vậy mới là cách tốt nhất để bảo toàn chính mình
Tiểu thái giám kia không ngờ Vĩnh Hoàng lại có tính toán kỹ càng như vậy, dường như khác với cái hình ảnh ít nói an phận ngày thường cho nên tiểu thái giám cũng không dám nói gì.
Như Ý quay về Dực Khôn cung, nghĩ lại tình đời đến canh hai mới mông lung đi ngủ.

Tuy rằng đã vào tháng 2 nhưng thời tiết vẫn còn rét lạnh.

Như Ý ngủ muộn rồi bất giác kêu lên: “Nhị Tâm…”
Nhị Tâm không có lên tiếng, Như Ý mới chợt nhớ đêm nay Nhị Tâm không gác đêm, cuối cùng chỉ có tiểu nha đầu Lăng Chi lên tiếng, Lăng chi tuy tuổi còn nhỏ nhưng lại cực kỳ thông minh, nàng ta vội chạy vào hỏi: “Nương nương khát nước sao?”
Như Ý vén màn lên, uống liền hai chén trà, vỗ về ngực nói: “Bên trong tẩm điện hơi nóng, mau mở cửa đi”
Lăng Chi vội nói: “Bây giờ bên ngoài còn rét lạnh, nương nương lưu ý ngọc thể”
Như Ý sờ mồ hôi trên trán: “Ngươi nhìn khuôn mặt bổn cung đổ đầy mồ hôi đi, mau mở cửa sổ nào”
Lăng Chi vội đáp ứng đi đến bên cửa sổ, liền đẩy cánh cửa sổ ra, bỗng nhiên trước mắt thấy một bóng dàng mang theo màu huyết hồng, lại có thêm vài tiểu linh màu trắng xanh bay trông không khí.

Lăng Chi sợ tới mức hai mắt đăm đăm, run môi lẩm bẩm nói: “Ma trơi! Ma trơi!”

Như Ý ngồi ở trên giường, không biết Lăng Chi đã thấy cái gì cho nên cũng không kiên nhẫn hỏi: “Lăng Chi, ngươi nói gì vậy?”
Lăng Chi sợ tới mức choáng váng, quay đầu lại, lẩm bẩm nói: “Ma trơi, mùa đông như vậy cũng có quỷ hỏa sao?” Nàng bỗng nhiên hét lên một tiếng: “Lúc hỏa thiêu Thận tần, lửa thiêu mang màu xanh lam.

Có quỷ! Có quỷ! Qủy treo cổ quay lại rồi!” Nàng vừa hét vừa lấy tay chen kín lỗ tai, chạy đến góc tương mà trốn tránh.
Như Ý nghe tiếng kêu đáng sợ của Lăng Chi, tay chân cũng không khỏi hoảng sợ, vội mang giày đứng dậy, lôi kéo Lăng Chi nói: “Ngươi điên rồi, sao lại mở cửa sổ lớn như vậy, muốn bổn cung bị đông lạnh sao?”
Lúc này Lăng Chi sao còn nghĩ đến điều đó nữa chứ, tuy rằng Như Ý nổi giận nhưng lại không chịu được khí lạnh, đành phải đi tới cửa sổ mà khép cửa lại.

Tay Như Ý mới vừa chạm cánh cửa sổ thì có một cỗ gió lạnh đột nhiên thổi vào, khiến cho lông tóc trên người nàng dựng đứng, nàng vội nắm chặt xiêm y, nói: “Nha đầu kia đúng là bị phong ma rồi!”
Như Ý nói chưa dứt lời thì bỗng nhiên có một cái thân ảnh huyết hồng thổi qua trước mặt nàng.

Chính mắt Như Ý nhìn thấy, khuôn mặt liền tái nhợt, thân mình run lên kịch liệt, kêu lên một tiếng sợ hãi rồi ngã xuống đất ngất đi.

Như Ý chịu sự kinh hách này mà ngất xỉu đến ngày thứ hai mới tỉnh dậy.

Miệng đầy than thở mê sảng, cơ thể lại bị sốt, mồ hôi từng đợt chảy ra.

Thái y đến chẩn mạch đều nói là do kinh sợ.

Tiểu nha đầu Lăng Chi cứ mở to hai mắt, trong miệng không nói được gì, chỉ lui vào góc tường ôm đầu than thở: “Qủy treo cổ trở lại rồi! Qủy treo cổ trở lại rồi”
Tuy chuyện ánh lửa hỏa thiêu của Thận tần vừa mới được áp chế nhưng đám cung nhân ngầm khó tránh khỏi nghị luận, bây giờ nghe đến ba chữ: “Qủy treo cổ” liền nghĩ ngay đến chuyện Thận tần thắt cổ tự sát, lại nghe người ở lãnh cung kể lại mấy đêm nay luôn nghe tiếng khóc của một nữ tử oán hận cho nên mọi ngươi càng thêm cảm thấy sởn tóc gáy, chuyện quỷ gây náo loạn ở Dực Khôn cung gây náo loạn ầm ĩ trong cả hậu cung, đám cung nhân nói chuyện say sưa về đề tài này.
Hi Nguyệt cùng với Lục Quân và Ngọc Nghiên thấy thái độ chấn kinh của Như Ý, cũng đều nói đùa nửa ngày.

Hi Nguyệt quay về cung cũng thấy có chút mệt mỏi, vừa gặp đám thái giám ở Nội Vụ phủ mang chăn đệm đến, nàng mệt mỏi hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Cầm đầu đám thái giám bước ra tươi cười lấy lòng, nịnh nọt nói: “Vì mới vào mùa xuân cho nên Hoàng hậu nương nương dặn dò trong cung đều phải thay đệm chăn mới mẻ cho nên Nội vụ phủ mới đem đến loại tốt nhất cho Qúy phi nương nương”
Hi Nguyệt thấy áo ngủ bằng gấm cùng gối mềm đều thêu hình dáng thạch lựu, hoa sen, trúc sênh, hồ lô, dây leo, kỳ lân mà nàng thích nhất cho nên bất giác tươi cười: “Tốt lắm!”
Thái giám kia cười nói: “Áo ngủ và cái đệm chăn được thêu hình hồ lô và dây leo tạo thành hoa văn cát tường, hồ lô nhiều hạt, ví như sinh nhiều con cháu.

Thêu hình thạch lựu mang ý nghĩa có nhiều con nhiều phúc.

Nương nương xem, quan trọng nhất là chiếc gối mềm này, được thêu hình đồng tử cưỡi Kỳ Lân, cầm theo hoa sen và trúc sênh trong tay, ngụ ý vì “Liên sinh”, lại có kỳ lân đưa con tới”.

Thái giám kia cười thần bí nói: “Chiếc gối mềm này cũng dành cho Gia tần và Du tần cũng bởi vì hai vị nương nương Gia tần và Du tần đều có phúc khí sinh hạ được A ca”
Hi Nguyệt yêu thích không ngừng buông tay, vỗ về chiếc gối mềm rồi nói: “Gia tần có tiếng hào phóng, dùng cái gì cũng xa hoa, thường ngày nàng ta luôn xem thường Du tần, vì sao bây giờ lại dùng đồ giống nhau với Du tần như vậy?”
Thái giám kia vội bước lên nói: “Nương nương nghĩ xem, nếu Du tần không sinh được A ca thì đời nào Gia tần chịu điều đó chứ?”.

Hắn thấy mi tâm Hi Nguyệt hơi nhíu mày, liền cười làm lành nói: “Kỳ thật Hoàng thượng sủng ai Gia tần như vậy, bất quá vì hài tử của Mai tần và Di tần mất đi cho nên cái thai của Gia tần mới quý giá mà thôi.

Nếu nương nương có được A ca thì cho dù nàng ta có được Tứ a ca thì cũng không xứng xách giày cho nương nương đâu”
Hi Nguyệt nghe vậy, thấy trong lòng vui mừng: “Nếu không phải nàng ta có được A ca, khiến Hoàng thượng yêu thích thì làm sao bổn cung chịu thua với nàng ta cơ chứ?”.

Nàng lấy chiếc gối mềm đưa cho Mạt Tâm: “Đi thay chiếc gối này cho bổn cung”.

Nàng liếc mắt nhìn thái giám kia, mỉm cười nói: “Nếu đúng như lời các ngươi nói, bổn cung sẽ ban thưởng cho các ngươi”
Thái giám kia vui vẻ đáp ứng, lại nói: “Sư phó điều hương Nội vụ phủ mới điều chế An tức hương cho nương nương, còn bỏ thêm vào một ít tử tô, Hữu ích tỳ, Tuyên phế có tác dụng điều hòa khí huyết, dùng cho phượng thể quý phi nương nương là thích hợp nhất.

Thỉnh nương nương vui lòng nhận cho”.

Hắn nói xong liền cáo lui.
Hi Nguyệt lệnh cho Mạt Tâm đốt An tức hương lên, quả nhiên mùi vị ngọt ngào, tinh thần cũng sảng khoái lên.

Nàng cảm thấy thích thú, liền nói: “Cũng coi như Nội vụ phủ dụng tâm”.

Nói xong nàng liếc mắt nhìn Mạt Tâm nói nhỏ: “Nô tài hầu hạ bên ngoài Dưỡng Tâm điện là Tiểu Trương và Tiểu Lâm Tử, ngươi hãy chuẩn bị ít bạc cho bọn họ đi, mấy năm nay bọn họ vẫn hay để ý tin tức Hoàng thượng mà bẩm bảo cho phụ nhân, bọn họ đắc tội với Hoàng thượng không nhỏ đâu”
Mạt Tâm đáp ứng nói: “Nô tỳ hiểu được, chỉ là lúc trước Vương Khâm lúc nào cũng dễ dãi, chúng ta không cần dụng tâm nhiều.

Bây giờ có Lý Ngọc, Tiến Trung và Tiến Bảo, bọn họ lúc nào cũng nghiêm khắc, thật là hết cách rồi”
Hi Nguyệt phiền não nói: “Đúng vậy! Đều do Vương Khâm làm hỏng chuyện đại sự! Đúng là đau đầu! Nếu không thì sao chúng ta lại nhờ vả Tiểu Trương và Tiểu Lâm chứ, ngươi cẩn thận một chút, đừng để Hoàng thượng biết được, nếu không lại nổi giận lôi đình”
Mạt Tâm nhu thuận nói: “Nương nương an tâm.

Hôm nay nương nương nói chuyện với Thuần phi và Gia tần nên giờ chắc cũng mệt mỏi rồi, nương nương mau đi ngủ sớm đi ạ.

Ngày mai còn phải đi đến thỉnh an Thái hậu nữa, nương nương không phải không biết tính tình Thái hậu, Thái hậu luôn không thích đám tần phi tới trễ, nếu đi trễ, chỉ sợ Thái hậu nổi giận mà thôi”
Hi Nguyệt cầm lò sưởi tay, khinh xuy nói: “Năm đó đích thân phụ thân đưa Đoan Thục công chúa đến vùng Mông Cổ xa xôi, bổn cung cứ tưởng rằng Thái hậu sẽ phá lệ đối đãi với bổn cung một chút, ai ngờ nhiều năm như vậy, bổn cung chưa từng thấy Thái hậu đối đãi tốt với bổn cung.

Dù sao Thái hậu cũng không phải là ngạch nương thân sinh của Hoàng thượng thì làm gì mà khó chịu như vậy, bổn cung xem Thái hậu còn sống thọ bao nhiêu năm nữa, bổn cung cần gì phải để ý Thái hậu chứ”
Mạt Tâm cười làm lành nói: “Đúng vậy! Hoàng thượng sủng ái nương nương như vậy, ngay cả Hoàng hậu nương nương cũng đối đãi tốt với nương nương.

Thái hậu tỏ về uy quyền cho ai xem chứ, làm vậy cũng chỉ khiến bản thân ngột ngạt mà thôi”
Mạt Tâm nói xong, liền hầu hạ Hi Nguyệt rửa mặt, đột nhiên nhớ tới một chuyện: “Hôm nay Gia tần thấy Nhàn phi rồi nhìn bổn cung chê cười A Nhược phản bội Nhàn phi, rồi A Nhược biến thành quỷ cũng không bỏ qua cho Nhàn phi.

Nhưng chính bản thân Gia tần thì có gì tốt chứ? Nàng ta hận nhất việc A Nhược sủng ái nhiều như vậy, lúc A Nhược được phong tần, bổn cung có nghe thấy nàng ta còn đánh A Nhược nữa, nếu đã như vậy, bổn cung không biết A Nhược có đến tìm nàng ta hay không nữa đây?”
Mạt Tâm cười hì hì nói: “Tính tình Gia tần lợi hại, nhiều người không thích cách ăn nói của nàng ta, không chừng A Nhược cũng đang hận nàng ta”
Hi Nguyệt hứng thú nói: “Ngươi không thấy bộ dáng Nhàn phi hôm nay thế nào đâu, lúc nàng ta ra khỏi lãnh cung, tính tình cũng xem như thay đổi lợi hại, dùng miêu hình ban tặng cho A Nhược, khiến nàng ta treo cổ tự sát ở lãnh cung.

Ai ngờ bây giờ Nhàn phi gặp phải ma quỷ, lại bị dọa đến thành bộ dáng kia, trông thật buồn cười!”
Tay chân Mạt Tâm rón rén thay Hi Nguyệt tháo đôi phượng thoa mạ vàng xuống, cười nói: “Mọi việc cũng do Nhàn phi làm ra, khó trách âm hồn A Nhược không tiêu tan mà quấn lấy Nhàn phi”
Hi Nguyệt có chút sung sướng khi thấy người khác gặp họa, liền mắng: “Lúc nàng ta ở lãnh cung, gặp đại nạn mà vẫn không chết, nay lại bị ma quỷ đuổi theo không buông, đúng là báo ứng”
Mạt Tâm cười hì hì nói: “Nô tỳ nghe nói đám cung nhân ở Dực Khôn cung nói, lúc gặp quỷ, Lăng Chi thấy được một bóng dáng lệ quỷ mặc y phục màu hồng, lúc A Nhược chết đi cũng mặc y phục màu hồng, đó là oán khí cao đến tận trời cho nên chết đi mới biến thành quỷ như vậy.

Xem ra, thật sự cũng làm thỏa mãn tâm nguyện A Nhược”
Hi Nguyệt nghe vậy, liền có chút kinh sợ: “Có chuyện như vậy sao?”
Mạt Tâm ghé sát vào bên tai nàng, đầy mặt quỷ bí: “Đúng vậy ạ! Nô tỳ nghe người ta nói, nếu người ta chết đi mà bị oan uổng thì sẽ biến thành ma quỷ mà báo thù.

Nếu lúc người đó chết đi mà mặc y phục màu hồng thì sẽ biến thành lệ quỷ”
Hi Nguyệt nghe như vậy liền ấn ngực nói: “Chuyện ma quỷ có thật sao?”
Mạt Tâm đắc ý nói: “Tất nhiên là có rồi! Đó là lệ quỷ, ngay cả các pháp sư cao tay cũng không trị nổi đâu, nếu không Nhàn phi là người kiên cường như vậy thì sao bị dọa sợ thành bộ dáng như vậy chứ? Nương nương nghe xem, có phải đằng trước Dực Khôn cung có thanh âm của các pháp sư đang tụng kinh không? Nô tỳ nghe Song Hỉ nói, đại sư ở Bảo Hoa điện đang đi tụng kinh trấn áp khắp Dực Khôn cung nhưng Nhàn phi bây giờ vẫn còn mê sảng ăn nói mơ hồ”
Hai người đang nói chuyện thì cửa sổ bị gió thổi mở ra, vang lên một tiếng “Két”, ngọn nến trong cung cũng bị thổi tắt.

Hi Nguyệt hoảng sợ, vội cầm tay Mạt Tâm nói: “Đừng nói bậy nữa!”
Mạt Tâm bị trận gió này làm cho sợ hãi, cũng có chút bất an, vội im lặng hầu hạ Hi Nguyệt đi ngủ, có lẽ là nhờ An Tức hương cho nên Hi Nguyệt đi ngủ rất nhanh, chỉ là nàng không được ngủ ngon, lăn qua lăn lại vài lần rồi mới dần dần im lặng.

Mạt Tâm nghe Hi Nguyệt hít thở đều đều rồi mới an tâm đi ngủ.

Cũng không biết trải qua bao lâu, tựa hồ như Mạt Tâm cảm thấy trên mặt đang có thứ gì phất qua, nàng mơ màng mở to hai mắt, chỉ thấy cửa sổ bị gió thổi tung ra khi nào không hay, ánh nến trong cung lúc sáng lúc tối.

Mạt Tâm hoảng sợ, vội lấy tay sờ mặt mình, dựa vào ánh nến mỏng manh mà thấy một bóng dáng y phục màu hồng bay qua, bay lại.
Trong lòng Mạt Tâm hoảng sợ, không biết sao lại vươn tay chạm vào khuôn mặt mình, trên đầu ngón tay dính chút nước màu hồng, cho dù nàng đang buồn ngủ nhưng cũng kinh sợ, hồn phách cứ muốn bay lên chín tầng mây, nàng nhịn không được mà hét lên: “Máu! Sao lại có máu ở đây chứ?”
Bên ngoài cửa sổ có một bóng dáng màu hồng bay qua, vừa vặn đứng ở trước mặt Mạt Tâm, khuôn mặt bóng dáng kia trắng bệch, nước mắt màu máu chảy ra đầy mặt, nói: “Là các ngươi hại ta”
Cả người Mạt Tâm run rẩy, liền xoay lưng lại thì đã thấy Hi Nguyệt kinh sợ đầy mặt từ lúc nào.

Trên trán Hi Nguyệt mồ hôi chảy ròng ròng, nàng hoảng sợ há to miệng, không nói nên lời.

Mạt Tâm rốt cuộc cũng phục hồi tinh thần kêu gọi cung nhân nô tài thì cái hồng ảnh kia liền biến mất.
Đêm nay cả Hàm Phúc cung kinh hãi, Hi Nguyệt phát điên lên, lôi kéo tay Mạt Tâm nói: “Vì sao lại tới tìm ra? Vì sao lại tới tìm ta? Nàng ta không phải nên đi tìm Nhàn phi sao? Là Nhàn phi hại chết nàng ta, không phải ta!”

Mạt Tâm không nhịn được run rẩy, rúc vào bên cạnh Hi Nguyệt, kinh hoàng nhìn xung quanh, nói thầm: “Nô tỳ nhìn thấy A Nhược, đúng là A Nhược, không sai một chút nào, trong ánh mắt nàng ta đều chứa đầy máu, nói là chúng ta hại nàng ta! Không phải! Nàng ta nói các ngươi hại ta”.

Mạt Tâm liên tục vẫy tay, che mặt lại: “Nô tỳ không biết, nô tỳ không biết gì cả, là A Nhược nói các ngươi chứ không phải là nô tỳ nói”
Sắc mặt Hi Nguyệt trắng bệch, run rẩy, giọng the thé nói: “Không! Không phải! Vì sao nàng ta không đi đến Trường Xuân cung mà tìm Hoàng hậu? Sao lại đến tìm chúng ta chứ?”
Mạt Tâm kinh sợ ôm lấy thân mình, nói: “Hoàng hậu nương nương là người đứng đầu lục cung, mang theo dương khí cực lớn, sao ma quỷ dám đến gặp Hoàng hậu được chứ? Cho nên nàng ta mới tìm đến nương nương mà thôi”
Hi Nguyệt sợ đến mức ngay cả nước mắt cũng không chảy ra được, cố gắng che lại lỗ tau, hoảng sợ nói: “Không phải! Không phải! Là Hoàng hậu lệnh Tố Tâm đi chiêu dụ nàng ta, ta chỉ là ở bên cạnh Hoàng hậu nghe theo một chút thôi”
Mạt Tâm sợ tới mức khóc rống lên: “Nhất định A Nhược oán hận nương nương vì lúc trước nương nương bắt nàng ta quỳ ở trong mưa, sau này tuy rằng nàng ta quy thuận Hoàng hậu nương nương nhưng chuyện kia, chúng ta vẫn không thoát được can hệ.

Cho dù nàng ta rời bỏ Nhàn phi nhưng kỳ thật nàng ta vẫn còn oán hận chúng ta cho nên mới mang bộ y phục màu hồng mà máu đến tìm chúng ta đền mạng!” Đột nhiên nàng phát hiện cái gì vừa mới xuất hiện, chỉ vào y phục Hi Nguyệt đang mặc nói: “Nương nương, có phải là do y phục màu hồng của nương nương mới chiêu dụ nàng ta đến không?”
Hi Nguyệt vừa cúi đầu, quả nhiên chính mình đang mặc tẩm y màu hồng, nàng cả kinh cơ hồ ngất đi, cuống quít dùng hết sức lực cởi bỏ tẩm y xuống, lẩm bẩm nói: “Nàng ta không nên tới tìm ta! Không nên tới tìm ta!” Nàng nhìn ánh nến u u xung quanh, khản cả giọng kêu gào: “Người đâu! Mang đèn tới đây! Mang đèn tới đây!” Cung nhân bên ngoài thấy thấy tiếng kinh sợ của nàng, vội vàng mang nến đến, sáng rực như ban ngày, lúc đó Hi Nguyệt mới thoáng im lặng.
Mấy ngày sau, phàm là cung nhân ở Hàm Phúc cung đi ra bên ngoài vào ban đêm thì đều nghe thấy tiếng khóc.

Hi Nguyệt chịu đủ kinh hách, vội vàng đi đến Bảo Hoa điện dâng hương cầu phúc, rồi mang một đống lá bùa quay về.

Ai ngờ vừa mới đến trên đường quay về thì lại thấy một hồng ảnh thổi qua cho nên càng ngày nàng càng sợ hãi, không dám đi ra ngoài.
Từ đó, Hàm Phúc cung càng thêm nhiều thái giám thị vệ phòng thủ nhưng cho dù phòng bị thế nào đi chăng nữa thì ban đêm vẫn có ma trơi xuất hiện.

Hi Nguyệt kinh sợ đến mức thành bệnh, Hoàng đế đến thăm, nàng cũng sợ tới mức chỉ khóc lóc, không nói được câu gì.

Hoàng đế nhìn nàng cũng thấy đau lòng cho nên thỉnh thái y đến xem, thái y nói là tâm bệnh, tuy rằng cũng đã dùng thuốc nhưng vẫn không thấy khởi sắc.
Ngược lại Như Ý càng ngày càng khỏe lên, từ khi Hàm Phúc cung gặp
quỷ thì Dực Khôn cung lại yên tĩnh như vậy, đám cung nhân âm thầm nghị luận, đều nói ngày đó quỷ hồn A Nhược muốn đến Hàm Phúc cung, chỉ là đến nhầm Dực Khôn cung mà thôi, cũng có người nói, không chừng Tuệ quý phi đứng sau làm chủ hại A Nhược cho nên mới tìm Tuệ quý phi báo thù rửa hận.
Lời đồn đãi lung tung như vậy, Hoàng hậu mặc dù cũng đã cực lực áp chế nhưng vẫn không được cho nên vào một ngày, Hoàng hậu và Ngọc Nghiên cùng với Hòa Kính công chúa đi đến Hàm Phúc cung thăm Hi Nguyệt, ba người mới đến cửa cung thì thấy Song Hỉ đưa tiễn Phúc Gìa cô cô ra ngoài.

Hoàng hậu hơi nhíu mày, vội nói: “Phúc Gìa cô cô cũng đến, chỉ sợ là bệnh tình quý phi nặng nề rồi”
Ngọc Nghiên cầm chiếc khăn tay vẫy vẫy nói: “Thái hậu cũng nể nang thể diện quý phi tỷ tỷ mới đến thăm như vậy, nếu thần thiếp bị bệnh thì chắc chẳng có ai đến thăm đâu”
Hoàng hậu liếc nhìn nàng một cái: “Càng nói càng vô phép tắc.

Muội thẳng thắng là tốt nhưng cũng nên sửa lại một chút đi, càng nói càng không biết kiêng kị”
Tuy rằng Hoàng hậu răn dạy nhưng khẩu khí kia không mang theo chút trách cứ nào mà chỉ là thuận miệng vui đùa.

Ngọc Nghiên cười xinh đẹp, đỡ lấy tay Hoàng hậu đi vào.

Mới vừa bước vào cung thì đã thấy mặt nạ hình thù quỷ quái treo trên cửa điện, Hòa Kính đột nhiên nhìn thấy, sợ tới mức chạy trốn sau lưng Hoàng hậu.

Hoàng hậu trấn an Hòa Kinh, lại thấy trên tường dán đầy bùa chú cùng với Phật châu, trong điện mùi thuốc trừ tà bay lượn trong không khí, cơ hồ muốn khiến người khác ngất xỉu.
Hòa Kính không chịu được cái mùi như vậy, nhất thời hoa khan liên tục, Liên Tâm vội đỡ lấy nàng đưa ra bên ngoài.

Hi Nguyệt thấy Hoàng hậu bước vào, giãy dụa muốn đứng dậy thỉnh an, Hoàng hậu thấy nàng đang ốm đau bệnh tật, sắc mặt vàng như nến, trên trán đeo một chuỗi hạt trừ tà, Hoàng hậu bất giác vừa bực mình vừa buồn cười: “Không ngờ muội lại ốm đến mức thành bộ dáng này! Thái y đã chữa trị chưa?”
Hi Nguyệt lã chã rơi nước mắt: “Đây không phải là chứng bệnh mà Thái y có thể chữa trị được cho nên đến cũng không có tác dụng gì!”
Hoàng hậu nghe thấy không vui, đang muốn nói điều gì đó thì đã thấy một tiểu cung nữ bước vào mang theo hai chén nước, cung kính nói: “Hoàng hậu nương nương, Gia tần nương nương, nương nương chúng nô tỳ thích quả dâu trà, cho nên vào mùa xuân có hái ít quả dâu đem ngâm vào mật ong nước đường cho nên có vị chua ngọt ngào, vô cùng tốt cho nên thỉnh Hoàng hậu nương nương và Gia tần nương nương nếm thử”
Hoàng hậu mỉm cười: “Xem ra món ăn trong cung bổn cung lại tinh xảo kém ra trong cung Tuệ quý phi”.

Dứt lời nàng bưng chén trà lên đưa đến bên môi, Ngọc Nghiên uyển thanh nói: “Hoàng hậu nương nương, Hoàng hậu luôn dùng thuốc bổ mà thuốc bổ mang tính nhiệt, quả dâu này mang tính hàn chỉ sợ nếu Hoàng hậu dùng thứ này mà xung khắc với thuốc bổ của nương nương mà thôi”
Hi Nguyệt nghe được câu này, không khỏi ngạc nhiên nói: “Thần thiếp cứ nghĩ chỉ có Hoàng hậu nương nương mới được dược tính nóng hàn, sao Gia tần cô cũng tinh thông như vậy chứ?”
Sắc mặt Hoàng hậu hơi trầm xuống, dừng tay nói: “Đúng là như vậy”
Ngọc Nghiên chỉ nhìn Hoàng hậu nói: “Qúy phi nương nương nói đùa, muội muội thì có thể biết được cái gì chứ? Chỉ là ngẫu nhiên nghe Hoàng hậu nương nương nói qua vài lần cho nên mới ghi tạc trong lòng mà thôi”
Hoàng hậu khen ngợi, liếc mắt nhìn Ngọc Nghiên, Hi Nguyệt lại thấy kinh sợ, nói: “Bây giờ chỉ có Hoàng hậu nương nương và Gia tân còn có tâm tư nhớ đến những thứ này.

Còn thần thiếp ngày đêm không thể an giấc, chỉ cầu cái kia…” Nàng kinh sợ nhìn khắp xung quanh, dường như không dám chạm vào thứ gì, nhỏ nhẹ nói: ‘Chỉ có thể cầu an ổn được mấy ngày là tốt rồi”
Hoàng hậu dĩ nhiên không vui, thản nhiên nói: “Bổn cung vốn nghĩ sẽ cho vài thái y đến chữa trị cho muội một chút, bây giờ nhìn thấy bộ dạng này của muội, xem ra không cần nữa rồi”
Hi Nguyệt run rẩy không nói, Hoàng hậu nhíu mày đang muốn đến gần thì thấy Mạt Tâm đưa một chậu nước tới, nơm nớp lo sợ nói: “Nô tỳ thỉnh an Hoàng hậu nương nương và Gia tần nương nương”
Sắc mặt Hoàng hậu khẽ biến, cẩn thận nói: “Đây là cái gì?”
Tròng mặt Mạt Tâm loạn chuyển, kinh sợ nói: “Bẩm Hoàng hậu nương nương, bây giờ ai ai mà xuất nhập Hàm Phúc cung đều dùng cái này rửa qua, có như vậy mới khiến cho cái không sạch sẽ kia bám vào người”
Hoàng hậu vừa nghe, đột nhiên biến sắc.

Ngọc Nghiên khinh thường, cười nhạo nói: “Quais lực loạn thần! Ma quỷ còn chưa đến mà các ngươi đã tự dọa chính mình thành như vậy rồi”
Mạt Tâm xưa nay đi theo Hi Nguyệt, chưa bao giờ bị chịu chê cười như vậy, chỉ là thấy Hoàng hậu không trách cứ Ngọc Nghiên cho nên đành phải đứng sang một bên.

Trong mắt Hi Nguyệt toàn là tơ máu, nói: “Hoàng hậu nương nương, thần thiếp không có đêm nào là được ngủ an ổn.

Mỗi ngày mỗi đêm nàng ta đều đến đây”
Mày liễu Hoàng hậu dựng đứng lên, nghiêm mặt nói: “Im miệng! Không được hồ ngôn loạn ngữ!” Nàng nói xong, bỗng nhiên cánh mũi hơi chuyển động, nói: “Sao có mùi máu ở đây vậy nhỉ?”
Mạt Tâm lắp bắp nói: “Dạ, là… cẩu huyết [máu chó]”
Hoàng hậu cả kinh, lùi về sau một bước: “Cẩu huyết sao?”
Hi Nguyệt liều mạng gật đầu: “Là cẩu huyết đen.

Hoàng hậu nương nương, hắc cẩu huyết có thể trừ tà ma quỷ cho nên thần thiếp đã lệnh cho bọn họ đem rãi khắp bốn phía chân tường trong cung, quả nhiên mấy ngày nay đều có chút yên ắng”
Hoàng hậu có chút tức giận, nói: “Đúng là muội càng ngày càng phong mà rồi! Thân là quý phi mà lại không chịu được những thứ này, lại không bằng Nhàn phi! Nàng ta tuy rằng cũng sợ hãi nhưng cũng bất quá thỉnh vài thái y chữa trị, lại tìm pháp sư tụng kinh là xong.

Còn muội ở nơi này mù mịt chướng khí thì còn ra thể thống gì nữa? Khó trách Hoàng thượng không chịu đến thăm muội, ngay cả bổn cung nhìn thấy cũng thấy tức giận nữa là”
Hi Nguyệt thấy Hoàng hậu tức giận, nhẫn nhịn nước mắt không được, liền rơi xuống: “Hoàng hậu nương nương đừng trách thần thiếp! Thật sự thần thiếp chính mắt thấy cái nữ quỷ kia, đúng là A Nhược ạ! Mấy ngày nay, chỉ cần thần thiếp nhắm mắt lại, liền thấy một thân ảnh màu hồng, khuôn mặt đầy máu của A Nhược đứng ở đầu giường thần thiếp, đòi lấy mạng thần thiếp.

Vô luận thần thiếp phòng bị thế nào thì ánh lửa màu xanh lam lúc A Nhược chết đi vẫn luôn bay vào trong điện của thần thiếp, thần thiếp thật sự rất kinh sợ”
Hoàng hậu xanh mặt nói: “Nhất định muội bị hoa mắt rồi, hơn nữa lại nghe đám cung nhân đồn bậy cho nên mới kinh sợ không chịu nổi như vậy”.

Hoàng hậu đang răn dạy, bỗng nhiên ngửi thấy được mùi hương trong cung nhờ gió bay lên, nàng định thần hỏi: “Sao ban ngày lại đốt An Tức hương như vậy?”
Mạt Tâm vội nói: “Bẩm Hoàng hậu nương nương, vì Qúy phi nương nương kinh sợ bất an, cũng may trước khi nương nương bị chấn kinh một ngày, Nội vụ phủ có đưa tới An Tức hương để trấn an tinh thần, nếu không thì không biết bây giờ sẽ như thế nào đâu ạ”
Hoàng hậu nói: “Là trước một ngày quý phi kinh sợ, bây giờ vẫn còn dùng nữa sao?” Mạt Tâm vội vàng gật đầu, Hoàng hậu thấy nghi ngờ, đứng dậy đi đến lò hương khẽ ngửi, chợt lấy ra nói: “Tim quý phi đập nhanh như vậy mà còn gặp nhiều ác mộng, thấy ảo ảnh quỷ thần, e rằng cái này không sạch sẽ rồi.

Triệu Nhất Thái!”
Triệu Nhất Thái vội khom người bước vào, Hoàng hậu liền lấy chút hương liệu đưa đến cho hắn, nói: “Ngươi hãy tìm thái y nào đáng tin cậy, kiểm tra xem bên trong hương liệu này có gì không ổn không”
Triệu Nhất Thái vội tiếp nhận và lui xuống, Hoàng hậu thấy Hi Nguyệt vẫn còn kinh sợ, liền nói: “Được rồi, muội không cần sợ nữa.

Nếu thật sự có ma quỷ thì sao Trường Xuân cung của bổn cung lại bình an vô sự như vậy chứ, chỉ e có người tính kế với muội mà thôi”
Hi Nguyệt khóc nói: “Nếu nói tính kế thì trong cung có ai có thể và có bản lĩnh tính kế chúng ta chứ? Ngoại trừ Nhàn phi thì còn có ai nữa chứ, nhưng bây giờ nàng ta cũng đang chịu kinh hách mà luôn nằm trên giường thì làm được gì nữa.

Hoàng hậu nương nương mang theo dương khí ngời ngợi, Trường Xuân cung được trăm thần phù hộ, tất nhiên quỷ quái không dám mạo phạm, cũng là do thần thiếp vô năng cho nên mới nhận sự kinh sợ này mà thôi”
Sắc mặt Hoàng hậu ngày càng khó coi, nói: “Muội nói như vậy là nghi ngờ bổn cung sao?”
Hi Nguyệt kinh sợ, không ngẩng đầu lên nói, hoảng sợ không nói nên lời: “A Nhược tìm đến thần thiếp làm cái gì? Thần thiếp chỉ phạt nàng ta quỳ ở trong mưa, khiến nàng ta bị bệnh một trận mà thôi.

Có rất nhiều chuyện, cho dù thần thiếp không thích A Nhược nhưng chưa từng hãm hại nàng ta, thần thiếp cũng không phải là người quyết định nàng ta làm cái này cái nọ.

Vì sao quỷ hồn A Nhược lại đến tìm thần thiếp mà không chút buông tha chứ?”
Trong mắt Hoàng hậu chợt lóe lên một tia khiếp sợ, nghiêm mặt nói: “Nói bậy! A Nhược tìm đến bổn cung là do tất cả nhân chứng vật chứng đều có đầy đủ, bổn cung nghe nàng ta nói mới truy ra chuyện hài tử của Mai tần và Di tần, những chuyện này chính mắt muội cũng tận mắt chứng kiến cơ mà.

Qúy phi, từ trước đến nay muội luôn nói một hai câu điên khùng, bổn cung đều không so đo với muội, bổn cung cứ nghĩ rằng muội hiểu được đúng mực, ai ngờ muội lại càng không biết kiêng kị, hồ ngôn loạn ngữ!”
Lời còn chưa dứt, chỉ thấy thân hình Ngọc Nghiên bước lên trước, liền đến trước mặt Hi Nguyệt, vung tay tát nàng ta hai tát.

Cái tát kia đột nhiên xuất hiện, chỉ nghe thấy hai tiếng âm thanh da thịt đánh vào nhau, Hi Nguyệt từ ngày phụng dưỡng Hoàng đế tới nay chưa từng bị ai đánh như vậy, nhất thời cả kinh, không biết nên phản ứng thế nào.

Hoàng hậu có chút ngoài ý muốn, nhìn chằm chằm Ngọc Nghiên chậm rãi nói: “Cao thị là quý phi”.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất