Chương 280
Diệp Quân lấy chiếc nhẫn của Ngao Mông ra, Nam Lăng Nhất Nhất nhìn chằm chằm chiếc nhẫn, mặt đầy vẻ tò mò.
Đạo hòa thượng cũng hơi kích động.
Tộc Chân Long này cực kỳ giàu có.
Diệp Quân mở chiếc nhẫn ra, trong chiếc nhẫn có đếm ba mươi vạn kim tinh.
Ngoài ra còn có mười hai nội đan yêu thú cấp Thiên, nhưng chẳng có lấy một viên cấp Đế.
Phát tài rồi!
Ba người Diệp Quân nhìn nhau cười.
Đây đương nhiên là một số tiền không nhỏ với ba người.
Diệp Quân bỗng nói: “Sư phụ, e là tộc Chân Long sẽ trả thù chúng ta”.
Đạo hòa thượng nhìn Diệp Quân: “Ngươi nghĩ nên làm thế nào?”
Diệp Quân ngẫm nghĩ rồi nói: “Bây giờ thực lực của đệ tử còn quá yếu, chỉ có thể đánh một người, những người còn lại phải dựa vào sư phụ rồi”.
Nam Lăng Nhất Nhất che miệng cười, sư đệ này cũng thông minh quá đấy.
Đạo hòa thượng nhìn Diệp Quân: “Ngươi trông có vẻ thành thật mà trong bụng cũng chẳng phải người tốt nhỉ”.
Nói rồi ông ấy nhìn Nam Lăng Nhất Nhất: “Con đó phải cẩn thận với hắn một chút”.
Nam Lăng Nhất Nhất hơi bất mãn nhìn Đạo hòa thượng, cần người lo chuyện của con sao.
Diệp Quân cười khổ: “Quả thật ta không đánh lại những người khác mà”.
Đạo hòa thượng nói: “Vậy mà ngươi dám giết rồng của tộc Chân Long”.
Diệp Quân ngẫm nghĩ rồi nói: “Đánh không lại không có nghĩa là ta không dám đánh”.
Đạo hòa thượng sửng sốt, sau đó bật cười: “Được đấy”.
Nói rồi ông ấy chia đồ trong chiếc nhẫn thành hai phần, một phần cho Diệp Quân, một phần cho Nam Lăng Nhất Nhất.
Diệp Quân ngạc nhiên: “Sư phụ, người không lấy sao?”
Đạo hòa thượng lắc đầu: “Các ngươi cần tài nguyên tu luyện”.
Dứt lời, ông ấy xoay người đi.
Diệp Quân nhìn chiếc nhẫn trước mặt, trong chiếc nhẫn có mười lăm vạn kim tinh, cộng thêm số hắn sẵn có, bây giờ hắn có năm mươi tám vạn kim tinh.
Đủ để tu luyện trong thời gian ngắn rồi.
Tu luyện!
Diệp Quân thầm thở dài, Đạo Môn này không có bất kỳ nơi tu luyện nào cả.
Ngay lúc này Nam Lăng Nhất Nhất bỗng nói: “Diệp sư đệ, có phải đệ muốn tu luyện không?”
Diệp Quân gật đầu: “Ừ”.
Nam Lăng Nhất Nhất cười nói: “Đệ có thể đến Tiên Bảo Các”.
Diệp Quân hơi nhíu mày: “Tiên Bảo Các?”