Hệ Thống Cứu Vãn Nữ Thần

Chương 101. Đội nón xanh?

Chương 101. Đội nón xanh?
"Chuyện này là thật?"
Sau một hồi lâu, Ngụy Trường Công phun ra một ngụm trọc khí,kinh nghi bất định hỏi.
Nguyện vọng lớn nhất của hắn hiện tại là đợi lão gia tử quythiên có thể được chia nhiều gia sản một chút, tiền nha, không ailại ngại nhiều.
Chỉ là lão gia tử sủng nịch một mình Ngụy Băng Khanh, NgụyTrường Công không có lòng tin sẽ chiếm được nhiều chỗ tốt, vấn đềnày một mực quấy nhiễu hắn, làm hắn đêm nào cũng không thể saygiấc.
"Đương nhiên, chúng ta chắc chắn có thể giúp được ngươi." TùngBản Nhuận tràn đầy lòng tin nói.
"Nói một chút xem nào." Ngụy Trường Công nổi lên hứng thú.
Tùng Bản Nhuận cười một tiếng, đứng dậy đi đến trước mặt NgụyTrường Công muốn nói vào tai hắn vài lời.
Ngụy Trường Công nhíu mày, không vui nói: "Nơi này chỉ có bốnngười chúng ta, không cần thiết cẩn thận như vậy a?"
Hắn không quá quen bị người khác dán miệng bên tai nói chuyện,đã vậy kẻ nói còn là một lão già.
"Cẩn thận một chút vẫn tốt hơn." Tùng Bản Nhuận biết chuyện nàyrất quan trọng nên không dám coi thường.
Ngụy Trường Công gật gật đầu, không kháng cự nữa.
Tùng Bản Nhuận mỉm cười, nói nhỏ: "Rất đơn giản, ngươi chỉ cần.. ."
Sắc mặt Ngụy Trường Công mới đầu coi như bình tĩnh, nhưng theolời nói của Tùng Bản Nhuận, sắc mặt hắn dần phát sinh biến hóa.
Kinh ngạc, hoảng sợ, kinh hỉ, do dự. . . Tựa như mở phườngnhuộm, nhiều loại tâm tình liên tiếp hiện lên trên mặt Ngụy TrườngCông.
Đợi đến khi Tùng Bản Nhuận ngồi lại chỗ cũ, Ngụy Trường Côngthật lâu cũng chưa lấy lại được tinh thần.
Không biết qua bao lâu, Ngụy Trường Công phun ra một ngụm trọckhí, chậm rãi nói: "Chuyện này ta cần suy tính một chút."
"Đương nhiên có thể, bất quá thời gian của chúng ta có hạn,nhiều nhất là cho Ngụy tiên sinh ba ngày cân nhắc." Tùng Bản Nhuậnuống một hớp trà, cười nói.
Lông mày Ngụy Trường Công nhướng lên một cái, sau đó gật gậtđầu: "Ngươi muốn cái gì?"
Có một câu nói là "Trừ cha mẹ ngươi ra, không có người nào sẽtrợ giúp ngươi mà không cần hồi báo", hắn và Tùng Bản Nhuận khôngthân chẳng quen, Tùng Bản Nhuận lại muốn giúp hắn tranh đoạt disản, Tùng Bản Nhuận khẳng định là có mưu đồ riêng.
"Đồ vật ta muốn ngươi hiện tại còn chưa đủ sức cho được,...Chờngươi trở thành gia chủ Ngụy gia rồi chúng ta sẽ nói chuyệnnày."
Tùng Bản Nhuận mỉm cười, bấm cái nút trên vách tường, rất nhanhliền có người phục vụ đẩy cửa tiến đến.
Đám người Tùng Bản Nhuận không biết là, khi phục vụ đi vào, mộtcái "bóng người" nhân cơ hội này đã lặng yên không một tiếng độngrời khỏi.
"Hô, may mắn phục vụ tiến vào, nếu không thì không biết bao giờta mới có thể đi ra!"
Đi tới một chỗ không người, Lý Phong giải trừ trạng thái ẩnthân, nói thầm.
Vì tìm kiếm Tùng Bản Nhuận ở đâu, Lý Phong không thể không tìmkiếm từng gian phòng một, may mà hắn còn biết ẩn thân, dù hắn mở racửa phòng, cũng sẽ chỉ làm người ta tưởng rằng có người trêu đùahoặc là cửa chưa khóa chặt.
Dạng sự tình này phát sinh một lần còn tốt, trong thời gian ngắnphát sinh hai lần khẳng định sẽ làm người ta hoài nghi, cho nên LýPhong không dám tiếp tục lặp lại, chỉ có thể thừa dịp phục vụ tiếnđến mới chạy đi, nếu không đợi đến lúc điểm tích lũy về số 0, hắnchẳng phải sẽ hiện ra nguyên hình?
Mặc dù như thế Lý Phong vẫn phải ẩn thân 10 phút, tiêu hao trọnvẹn 600 điểm tích lũy!
Càng làm người ta tức giận là, con mẹ nó Tùng Bản Nhuận quá cẩnthận, tại trong phòng còn dán vào lỗ tai Ngụy Trường Công nóichuyện, thanh âm rất nhỏ.
Lý Phong đã đứng bên cạnh hai người, cũng không nghe thấy TùngBản Nhuận nói cái gì, nếu không phải lo lắng thân cận quá sẽ đụngtrúng hai người, thì Lý Phong đã áp tai sát tới!
May mà hắn cũng không phải hoàn toàn không có thu hoạch. . .
"Có nên nói cho Ngụy Băng Khanh không. . ."
Lý Phong có chút xoắn xuýt, biết rõ Tùng Bản Nhuận sẽ gây bấtlợi cho Ngụy Băng Khanh, hắn lại không có chứng cứ đáng tin.
"Bỏ đi, vào thời điểm này nói cho Ngụy Băng Khanh rất dễ dàngđánh rắn động cỏ, vẫn nên giấu diếm trước, chờ ta nghĩ ra biện pháptra được Tùng Bản Nhuận muốn làm gì thì nói cho nàng sau."
Quyết định xong, Lý Phong liền gọi xe taxi, đi tới tiểu khu phíaĐông.
Đi vào cửa phòng 603, Lý Phong liền nghe thấy bên trong truyềnđến một hồi quát mắng của nam nhân, ngay từ đầu Lý Phong còn tưởngrằng là đám người Trần Hải, nhưng rất nhanh hắn phân biệt ra đượcđây là âm thanh của Lưu Thông.
"Dù ta có nam nhân khác cũng không có quan hệ tới ngươi, ta vàngươi đã ly hôn."
Lý Phong mở cửa đi vào trong nhà, liền nghe thấy câu nói này củaTần Mộng, nhất thời Lý Phong liền có chút ngơ ngẩn.
Tần tỷ có nam nhân khác sao, tình huống rốt cục là thế nào?
Ngay sau đó thanh âm của Lưu Thông truyền đến: "Hừ, không liênquan gì đến ta? Ta đã sớm nhìn ra quan hệ của ngươi cùng Lý Phongkhông thích hợp, hóa ra các ngươi sớm đã mèo mả gà đồng vớinhau!"
Lý Phong: "? ? ?"
Không thích hợp cái con mẹ ngươi a, mèo mả gà đồng cái trứng a!Ta cùng Tần tỷ rất trong sạch có được không!
"Ngươi ngậm máu phun người, ta một mực coi Lý Phong là đệđệ!"
"Ngươi còn dám ngụy biện, Tiểu Cường đã nói hết sự tình của cácngươi cho ta biết!"
"Tiểu Cường?"
"Đúng vậy, Vương Cường, nếu không phải hắn nói cho ta biết, tahiện tại vẫn còn chưa rõ ràng mình sớm bị ngươi đội nón xanh, ngươihôm nay không cho ta câu trả lời thuyết phục thì ta đánh chếtngươi!"
"Oa. . ." Tiếng Tiểu Lưu khóc vang lên.
Lý Phong nổi máu điên, vội vàng xông vào phòng ngủ hô lớn: "Dừngtay cho ta!"
Lưu Thông quay đầu nhìn lại, thấy Lý Phong liền lập tức nổi giậnmắng: "Rốt cục gặp được ngươi!"
Lưu Thông đi đến chỗ Lý Phong.
Tần Mộng vội vàng ôm lấy Lưu Hinh ngăn ở giữa hai người: "Ngươitiếp tục như vậy nữa ta sẽ báo cảnh sát!"
"Báo đi, dù sao ta đã không còn gì cả, giết các ngươi xong ta sẽtự sát sau!" Lưu Thông lộ sắc mặt dữ tợn, đẩy Tần Mộng ra đánh tớiLý Phong.
Lưu Thông làm cho Lưu Hinh càng khóc lớn hơn.
"Chát "
Lý Phong duỗi tay nắm lấy cổ tay Lưu Thông, cười nói: "Lưu đạica, thật lâu mới trở về một lần mà sao la to thế, hù hài tử phát sợrồi kìa."
"Hinh Hinh đừng khóc a, cha ngươi chỉ là đùa giỡn mẹ thôi."
Có lẽ là nụ cười của Lý Phong có tác dụng, Lưu Hinh hai tuổirưỡi cái hiểu cái không gật gật đầu, rốt cục ngừng khóc, chỉ là mộtđôi mắt to vẫn lộ ra mấy phần sợ hãi.
"Tần tỷ, ta cùng Lưu đại ca trò chuyện một lát, ngươi dỗ hài tửngủ đi."
Lý Phong nhìn Tần Mộng nháy mắt mấy cái, tiếp theo không để ýLưu Thông giãy dụa, lôi kéo hắn ra khỏi phòng ngủ.
"Nói đi, ngươi muốn cái gì." Đi vào phòng khách, Lý Phonghỏi.
"Ồ, vậy thì chúng ta cứ nói chuyện thẳng thắn đi." Lưu Thông cóchút ngoài ý muốn nhìn Lý Phong một cái, tiếp theo móc ra điếuthuốc, châm lửa rít một hơi, chậm rãi nói: "Nghe Tiểu Cường nói làngươi trả tiền thay Tần Mộng? Không nhìn ra ngươi có tiền như vậynha."
"Ngươi đã có tiền như vậy thì sao còn ở nơi này? Để ta đoán nhé,ngươi là vì theo đuổi Tần Mộng, đúng không?"
Lý Phong: "? ? ?"
Lưu Thông ngươi hiểu lầm cái gì rồi, tiểu gia trả tiền thay TầnMộng ? Vương Cường thật sự là nói như vậy?
"Để ta đoán trúng? A, không nghĩ tới Tần Mộng vẫn có mị lực nhưvậy, bất quá nói thật, nàng tuy lớn tuổi một chút, nhưng được cái ởtrên giường rất nhiệt tình, cái chiêu kẹp chim vào vú kia. . . Nghĩlại đã thấy tê người!"
Lưu Thông nhả ra một hơi thuốc, cười dâm đãng không thôi.
Lông mày Lý Phong nhướng lên một cái, trong lòng xuất hiện lửagiận.
Đây là loại người gì a? Tốt xấu gì cũng từng là vợ chồng, vậymà nói Tần Mộng như thế, nếu không phải sợ hù dọa Lưu Hinh bậtkhóc tiếp, Lý Phong đã sớm đánh con hàng này một trận! !
Lưu Thông không phát giác được nguy hiểm, tiếp tục nói : "Bấtquá ca không thể vô công để ngươi đội nón xanh như vậy, nếu khôngmặt mũi của ca biết để chỗ nào? Cho nên ngươi cho ca 1 triệu, cacoi như việc này chưa từng xảy ra, thế nào?"
Nghe được câu này, Lý Phong cười.
(đội nón xanh:cắm sừng)

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất