Triệu Vô Cực rời đi, đám người bên trong lúc này mới lên tiếng thảo luận.
Thất Thương Môn chưởng môn Lang Dị nói:
“ cứ như thế để hắn đoạt được bảo kiếm sao”?
Côn Lôn Du Tản Đạo Nhân lập tức cười lạnh nói:
“ tuổi trẻ nghĩ quá đơn giản a, hắn cho dù đạt được bảo kiếm thì như thế nào, chẳng phải là vẫn không thể ra khỏi thành sao? chỉ cần hắn vẫn ở trong thành chúng ta tự nhiên có thể dễ dàng bắt được hắn ép hắn phải giao ra bảo kiếm thôi! Triệu Vô Cực bây giờ chính là mục tiêu ngắm tới của tất cả mọi người, hắn lần này bị phong lão đầu nguyền rủa không hại chết chúng ta thì hắn chính là người phải chết”!
Thất Thương Môn môn chủ Lang Dị lập tức hiểu ý cười xấu xa, Du tản đạo nhân cũng đồng thời cười lên, bọn hắn giống như là đã ăn chắc Triệu Vô Cực vậy.
Triệu Vô Cực lao ra khỏi tòa này miếu hoang hắn phát hiện rất nhiều người đang theo dõi mình, Triệu Vô Cực khóe miệng kéo lên một tia nụ cười tà hắn lập tức giơ lên bảo kiếm hét to:
“ các vị lục lâm bằng hữu, hôm nay Triệu Vô Cực ta được Phong lão đầu truyền công, sau đó cũng thuận tiền đoạt được cơ duyên kinh người, như mọi người thấy, chính là cái này đứng thứ mười bảng thần binh Viên Nguyệt Kiếm. Triệu Vô Cực hôm nay muốn đối với thanh kiếm này làm một việc thú vị, ai muốn xem lập tức đi theo ta”!
Nói xong hắn lập tức vận dụng thân pháp phi thân mà đi, đám người xung quanh đó có mấy cái phản ứng nhanh lập tức đuổi theo, một số thì còn đang ở mông bức trạng thái.
Một người mờ mịt hỏi:
“ hình như vừa rồi ta vừa thấy Triệu Vô Cực cầm một thanh bảo kiếm, là Viên Nguyệt Kiếm phải không”?
“ đúng vậy a, ngươi cũng thấy vậy chắc không phải là ta ảo giác a, hắn vừa rồi nói là muốn làm cái gì đúng không”?
“ ta cũng thấy Triệu Vô Cực được truyền công a, hắn quả thật đạt được cơ duyên tìm ra bảo kiếm sao? hắn là muốn làm gì”?
“ muốn làm gì phải đuổi theo mới biết a, còn ngốc ở đấy làm gì? mau đi thôi”!
Đám người này lúc này như trong mộng mới tỉnh lập tức nhanh chân đuổi theo, Triệu Vô Cực cũng không cố gắng tăng tốc mà giữ một khoảng cách nhất định cùng đám người này.
Đám người theo đuôi càng lúc càng đông, nhiều người tuy không biết chuyện gì xảy ra nhưng thấy vậy cũng là đuổi theo, sau đó mọi người đều rõ ràng rồi.
Triệu Vô Cực chính là nhận được phong lão đầu Trạch Kiếm truyền công, đạt được hắn trong truyền thuyết cơ duyên, chính là trên tay hắn thập đại danh kiếm một trong Viên Nguyệt Kiếm.
Triệu Vô Cực chính là đang tuyên bố có chuyện gì muốn làm đối với bảo kiếm, bởi vậy đám người mới vội vàng theo sau.
Ở đây người đông mắt tạp, cho dù một ai đoạt được bảo kiếm đều không thể nhẹ nhõm thoát đi, vậy nên cũng không ai ngu ngốc đứng ra đoạt lấy bảo kiếm trên tay hắn.
Triệu Vô Cực một đường nhẹ nhõm lao đi, đám người rất ăn ý ở cách hắn một đoạn bám theo.
Túy Mộng Thành gần như người nào cũng biết chuyện bên này, không ngừng có thêm người đang hướng Triệu Vô Cực lao tới.
Triệu Vô Cực tới Túy Mộng Thành cũng có mấy ngày, hắn cũng đã biết sơ bộ bản đồ ở đây, hắn chính là đang hướng phía đông cổng thành đi tới, ở bên này chính là có một nhánh sông bắt ngang qua Túy Mộng Thành, ở bên trên là đủ loại kinh doanh thuyền hoa cùng địa điểm ăn uống bình phẩm văn chương, mọi thứ đều đủ cả.
Nhanh sông này cũng không lớn, chỉ rộng chừng mười mét, nhưng độ sâu thì cũng không hề ít, nếu ném một vật nặng xuống đây muốn vớt lên quả là mất rất nhiều công sức.
Triệu Vô Cực đi đến trên một cái cầu lớn bắc ngang qua sông, hắn nhìn dòng người tấp nập đủ loại nhân sĩ giang hồ đang đi tới trong lòng âm thầm nở một nụ cười.
Đám người này chính phái có, tà phái có, nam có nữ có, gầy có ốm có, ăn mặc bình thường cùng hở bạo đều có, có thể nói là mỗi người mỗi vẻ đông vui vô cùng.
Triệu Vô Cực chống kiếm lên mặt đất, đứng ở trên cầu hóng mát, chỉ một lúc sau đám người gần như đã đến đủ.
Bên dưới nghị luận ồn ào vô cùng:
“ các ngươi biết Triệu Vô Cực đây là muốn làm gì sao? tự nhiên chạy tới chỗ này là muốn hóng mát sao? hắn trên tay quả thật là Viên Nguyệt Kiếm không giả, hắn đúng thật là được kì ngộ a, tên phong lão đầu này danh tiếng quả nhiên không phải tự nhiên mà có a”!
“ hắn được kì ngộ thì thế nào hôm nay hắn ở trước mặt mọi người lộ ra bảo kiếm chắc chắn là hành động vô cùng ngu ngốc,hắn võ công có cao cường đến mấy cũng không thể giữ nổi bảo kiếm a”!
“ ta hứng thú chính là phong lão đầu nguyền rủa, không biết Triệu Vô Cực sẽ chết khó choi như thế nào đây, hắc hắc”!
“ nói bé thôi, hắn chưa chắc chết nhưng hắn có thể để cho ngươi ngay lúc này chết đấy”!
Triệu Vô Cực ở trên cầu mỉm cười, nở một nụ cười vô cùng rạng rỡ. hắn lúc nàu giơ cao Viên Nguyệt Kiếm lên, mọi người đều hiểu hắn muốn phát biểu gì đấy, lập tức im lặng.
Triệu Vô Cực gật đầu hài lòng nói:
“ các vị bằng hữu trên giang hồ, mọi người cũng biết ta được phong lão đầu truyền công, nhận được kì ngộ a. đây chính là kì ngộ của ta, một trong thập đại danh kiếm Viên Nguyệt Kiếm. nhưng ta tuổi còn trẻ rất sợ chết, mà người đạt được kì ngộ của phong lão đầu trước giờ đều chết rất thảm, bởi vậy ta hôm nay là muốn kết thúc cái này kì ngộ, giải quyết cái này lời nguyền”!
Bên dưới mọi người lập tức ồn ào:
“ cái gì, Triệu Vô Cực muốn làm gì a? hắn làm sao kết thúc cái này kì ngộ”!
“ nói chuyện liền nói cho xong a, nói một nửa như thế người ta làm sao biết hắn muốn làm gì a”!
“ chẳng lẽ Triệu Vô Cực muốn giao ra bảo kiếm sao”?
“ hắn giao ra thì giao cho ai a? ở đây đông người như vậy chẳng lẽ hắn muốn gây một trận hỗn chiến sao”?
“ ta còn tưởng tiểu ác ma Triệu Vô Cực, có người còn gọi hắn là diệt tộc nam nhân có gì ghê gớm vẫn là sợ chết a”!
“ thế ngươi không sợ sao? lão tử chém ngươi một đao thế nào”?
“ đừng đừng, vị huynh đài này ta chỉ đùa mà thôi”!
Triệu Vô Cực mỉm cười, hắn bắt đầu giúp mọi người giải hoặc trong lòng.
“ta muốn chính là vứt đi cây này bảo kiếm a, vứt xuống sông này, mọi thứ xem như sẽ kết thúc”!
Bên dưới lập tức nổ tung:
“ đừng a Triệu công tử, cho dù ngươi không dùng có thể cho ta a, tại sao lại vứt đi nó”!
“ Triệu Vô Cực, đừng làm loạn a, mọi người đều biết đồ vật rơi xuống sông này rất khó vớt lên có được hay không, chớ làm loạn”!
“ đừng a Triệu công tử ngươi ném lại đây cho chúng ta cũng được a, đừng ném xuống sông”!
“ Triệu Vô Cực ngươi dám ném xuống lão tử liền làm thịt ngươi”!
Triệu Vô Cực đối với bên dưới lời kêu gào mắt điếc tai ngơ, hắn giơ tay lên ra hiệu mọi người im lặng, tất cả mọi người lập tức im lặng xuống.
Triệu Vô Cực thở dài nói:
“ ta cũng biết mọi người đối với chuyện này rất quan tâm, nhưng ta cũng rất sợ a, phong lão đầu nguyền rửa mọi người không phải là không biết, vô cùng hiệu nghiệm, chỉ cần sơ sẩy một chút ta sợ cũng là phải xảy ra chuyện. ta ném xuống sông cũng không hi vọng mọi người dưới nhất lưu cảnh giới vì thứ này mà điên cuồng a, cho dù các ngươi có thể mò lên cũng không thể bảo vệ được bảo kiếm, ít nhất phải đạt tới nhất lưu mới có thể bảo vệ nổi bảo kiếm này a”!
Triệu Vô Cực muốn quăng kiếm này là sự thật, nhưng hắn tốn nhiều thời gian cùng miệng lưỡi như vậy ở đây đương nhiên là có lí do, hắn có tính toán riêng của hắn.
Triệu Vô Cực đối với đám người này nói như vậy là để hạn chế số lượng người vì bảo kiếm mà điên cuồng lao xuống sông, bọn hắn liều chết không chừng sẽ lập tức vớt được bảo kiếm lên a.
Triệu Vô Cực híp mắt nhìn đám người, quả nhiên một số người nhị lưu cảnh cùng nhị lưu trở xuống tâm thần lập tức chìm xuống, bọn hắn cũng bắt đầu tỉnh táo lại, biết bản thân tranh đoạt bảo kiếm là vô vọng chỉ có thể xem trò vui mà thôi.
Mưu kế đạt được Triệu Vô Cực trong lúc mọi người đang thất thần suy nghĩ lập tức nhanh như chớp ném ra Viên Nguyệt Kiếm, hướng dòng sông ném thẳng xuống.
Đám người đang ở trong bàn luận sôi nổi lập tức có một người phát hiện ra, hắn hét lên một tiếng chói tai:
“ Triệu Vô Cực ngươi điên rồi, sao ngươi có thể đối xử với bảo kiếm như thế”!
Đám người ánh mắt lập tức đổ dồn về phía Triệu Vô Cực, quả nhiên hắn đang làm tư thế ném đi bảo kiếm, bên kia bảo kiếm đang dùng một tốc độ vô cùng nhanh chóng lao xuống dòng sông.
Đám người lập tức nổ ổ, tiếng thét chói tai liên tục vang lên, Triệu Vô Cực nhìn cảnh tượng này vô cùng sung sướng, trong lòng chỉ muốn cười to, ha ha ha!