Trời vừa sẩm tối, Triệu Vô Cực đã cảm giác được có người tiếp cận phòng trọ của mình, hắn lập tức đứng lên mở ra cửa phòng.
Bên tay trái chỗ góc ngoặt lập tức vang lên một tiếng nói:
“ Triệu công tử, ta được đường chủ phái tới dẫn đường cho ngươi”!
Người này cũng từ trong bóng tối đi ra, là một cái thanh niên nhân, không quá nổi bật.
Hắn ăn mặc một thân áo đen, chỉ có điều không che mặt mà thôi.
Triệu Vô Cực gật đầu, hắn lúc này cũng là một thân đồ đen, thuận tiện còn đội lên một cái nón lá kéo xuống là có thể dễ dàng che đi khuôn mặt của mình.
Triệu Vô Cực đóng lên khăn che mặt cùng đối phương lập tức rời đi.
Bọn hắn sử dụng thân pháp băng tường vượt nóc, đi tới cửa thành đông.
Cửa thành trước đây vốn bị người canh dữ, nhưng từ lúc Triệu Vô Cực ném bảo kiếm xuống sông Hoài thu, đã không còn một bóng người.
Đám người này canh giữ một thời gian cũng sớm nhàn nhức cả trứng, ai rảnh rỗi cả ngày ngồi ở đây canh chừng a.
Được lệnh rút đi bọn hắn một cái cũng không để lại lập tức tới bờ sông Hoài thu tập hợp.
Triệu Vô Cực biết, bờ sông bây giờ hẳn là vẫn còn rất náo nhiệt, không ngừng có người ngoi lên ngụp xuống tìm kiếm bảo kiếm.
Dù sao bảo kiếm hấp dẫn không thể chối từ, rất nhiều người có thể vì nó mà điên cuồng.
Bọn hắn vô cùng thuận lợi vượt qua cổng thành rời đi Túy Mộng Thành, hai bóng người nhanh chóng lâm vào trong hắc ám.
Đêm nay trăng cũng rất sáng, Triệu Vô Cực có thể dựa vào ánh trăng nhìn khá rõ hoàn cảnh xung quanh.
Tên kia dẫn đường thích khách cùng hắn đều không nói một lời, bọn hắn nhanh chóng hướng một chỗ rừng sâu đi vào, chỉ một lúc sau liền tới nơi.
Tên kia thích khách lên tiếng nói:
“ Triệu công tử, ngôi nhà tranh kia chính là địa điểm bọn họ ở lại, ta công việc tới đây là kết thúc,công tử bảo trọng”!
Triệu Vô Cực gật đầu, tên thích khách này đã hoàn thành công việc hắn cũng không có bất kì lí do gì giữ lại đối phương.
Nhìn hắn nhanh chóng rời đi, Triệu Vô Cực quan sát một chút ngôi nhà tranh này.
Nhà tranh ở giữa núi rừng xây lên, khá rộng lớn, có thể thoải mái để cho đám người Cực Nhạc Ma Tông mười một người ở lại, bên ngoài có hàng rào làm bằng tre.
Bên trong nhà đang ánh lên từng tia sáng le lói của ánh nến, có bóng người chập chờn ở quanh đấy, quả nhiên là có người.
Sát thủ công hội cũng sẽ không đi lừa hắn, Triệu Vô Cực lập tức gật đầu rời đi, hắn từ trong nhẫn trữ vật lấy ra Tiểu Hoàng yêu bài đưa lên trán bắt đầu dùng ý nghĩ của mình triệu hoán Tiểu Hoàng.
Không mất bao lâu, Tiểu Hoàng lập tức phá đất chui lên,Triệu Vô Cực vui vẻ nhìn nó nói:
“ trở về nhất định trọng thưởng cho ngươi”!
Tiểu Hoàng thử nhãn lập tức híp lại, thể hiện ra nó tâm trạng rất vui vẻ.
Nó từ trong túi của mình đào một cái, lập tức lấy ra Viên Nguyệt Kiếm.
Đúng vậy, là Viên Nguyệt Kiếm.
Triệu Vô Cực biết bản thân cho dù có được bảo kiếm cũng không hề có thực lực bảo vệ nó, hắn cũng không muốn làm cái đích cho mọi người ngắm tới, bởi vậy nghĩ ra cách ném kiếm đi.
Nhưng xếp thứ mười thập đại danh kiếm hắn nỡ lòng bỏ qua như thế chỉ vì cái gì viển vông phong lão đầu nguyền rủa sao?
Đương nhiên Triệu Vô Cực không thể nào chấp nhận điều này!
Hắn ném đi bảo kiếm chỉ là chiêu trò che mắt thế gian mà thôi, để bọn họ sự chú ý bị rời đi, cho rằng hắn đã không còn cái gi bảo kiếm nữa, lúc này Triệu Vô Cực mới có thể thoải mái hành động.
Trước lúc ném đi bảo kiếm hắn đã ra lệnh cho Tiểu Hoàng trước đào động ở gần bờ của sông Hoài thu, sau đó nhân cơ hội Triệu Vô Cực ném xuống bảo kiếm mà thu lại rồi bỏ trốn.
Tiểu Hoàng là chuột, sống ở trên cạn, nhưng nó cũng là yêu thú.
Đừng xem thường khả năng bơi của chuột, nếu ngươi nghĩ chuột không biết bơi vậy thì ngươi đã nhầm!
Hơn nữa Tiểu Hoàng không phải chuột bình thường a, nó là yêu thú.
Tiểu Hoàng thuận lợi thu lại bảo kiếm đào động rời đi, trốn qua tai mắt của tất cả mọi người mang bảo kiếm tới chỗ này.
Nếu Tiếu Mị Mị nghĩ ra đường hàng không mang đi bảo kiếm, vậy Triệu Vô Cực chính là có lợi thế địa đạo mang đi bảo kiếm.
Ai bảo hắn có một con chuột yêu thú sủng vật đây, không dùng đúng là kẻ ngốc mà.
Đâu phải cứ như đám kia nhân vật chính được vầng sáng bao phủ đánh đông dẹp bắc, chiến đấu hết mình giành lấy bảo vật a.
Hắn học theo như thế chỉ sợ sớm đã chết không có chỗ chôn thây.
Triệu Vô Cực khóe miệng kéo ra một nụ cười vỗ vỗ đầu Tiểu Hoàng khen ngợi nó một chút ném cho nó một viên Linh thạch nói:
“ phần thưởng lớn chờ ta xong việc trở về sẽ đưa cho ngươi sau, đi đi”!
Tiểu Hoàng thử nhãn vui vẻ híp lại, gặm lấy cục Linh thạch lập tức chui xuống đất.
Triệu Vô Cực cầm trên tay Viên Nguyệt Kiếm, hướng nhà tranh đi tới.
Hắn vừa tiếp cận nhà tranh, bên trong nhất thời yên tĩnh lại.
Triệu Vô Cực lông mày nhíu lại, hắn bộ pháp vốn đã rất tốt, tiếng động cũng cực nhỏ, đối phương có thể phát hiện ra được hắn thực lực ở trong đám người chỉ có thể là Tiếu Mị Mị mà thôi.
Quả nhiên, cửa lớn mở ra, Tiếu Mị Mị đi ra ngoài.
Nàng cũng không dẫn theo cái gì tùy tùng, bởi vì bọn họ đối mặt với Triệu Vô Cực chính là bị treo lên đánh phần.
Tiếu Mị Mị nhìn thấy Triệu Vô Cực, trên mặt hiện lên vẻ bất ngờ.
Lúc chiều hắn vừa vây công nàng, còn khinh bạc nàng, bây giờ lại dám ở đây một thân một mình xuất hiện?
Không có người áo đen kia, Triệu Vô Cực nghĩ hắn có thể sống sót ở trong tay nàng đào tẩu sao? là hắn tự tin hay hắn tự đại?
Tiếu Mị Mị đang muốn mở miệng mắng chửi Triệu Vô Cực một chút, nàng lại ngạc nhiên nhìn trên tay hắn Viên Nguyệt Kiếm.
Tiếu Mị Mị khó tin hỏi:
“ ngươi lại có thể mang Viên Nguyệt Kiếm ra khỏi Túy Mộng Thành”?
Triệu Vô Cực khóe miệng kéo lên một nụ cười quen thuộc có chút đắc ý nói:
“ theo ta tới bên này”!
Triệu Vô Cực di chuyển bước chân,Tiếu Mị Mị gắt lên:
“ ngươi nói ta theo ngươi ta liền phải theo sao? ngươi nghĩ ngươi là ai”?
Triệu Vô Cực quay lại trêu tức nhìn nàng nói:
“ thế ta qua bên này, ngươi có dám đi theo không”?
một chiêu khiêu khích rất rõ ràng, kẻ ngốc cũng có thể nhận ra, Tiếu Mị Mị lại là tức giận nói:
“ đi thì đi, chẳng lẽ ta còn sợ ngươi sao? lúc chiều ngươi cũng không phải đã thắng ta, hôm nay nhất định phải cho ngươi nếm mùi Cực Nhạc ma công của ta lợi hại”!
Nói xong nàng bước chân bắt đầu nhẹ nhàng rảo bước theo Triệu Vô Cực.
Trong lúc đi nàng ánh mắt thỉnh thoảng đều đang liếc nhìn Viên Nguyệt Kiếm suy đoán Triệu Vô Cực thủ đoạn làm sao có thể mang Viên Nguyệt Kiếm ra khỏi Túy Mộng Thành, hắn hôm nay mục đích tới đây là làm gì? chẳng lẽ có bảo kiếm liền muốn dựa vào bảo kiếm chi uy cùng bản thân đánh một trận sao?
Cho dù như thế Tiếu Mị Mị cũng không sợ, nàng vô cùng tự tin vào Cực Nhạc ma công của bản thân, chắc chắn có thể áp chế Triệu Vô Cực.
Triệu Vô Cực bước chân không nhanh không chậm, hắn đi đến bên một con suối nhỏ thì dừng lại, Tiếu Mị Mị cũng đứng yên tại chỗ.
Nàng nói:
“ chuẩn bị xong chưa”?
Nội công ở trong cơ thể phun trào, cương khí đã ngưng tụ, Tiếu Mị Mị đã sẵn sàng chiến đấu”!
Triệu Vô Cực lạnh nhạt nói:
“ nữ nhân tu luyện mị công như ngươi không phải là nên dịu dàng một chút, trêu chọc nam nhân tâm khảm sao? sao vừa gặp ta liền muốn đánh muốn giết vậy”?
Tiếu Mị Mị gắt nói:
“ vì ngươi khinh....”
Nàng đinh nói vì Triệu Vô Cực khinh bạc nàng, nhưng nhớ tới lúc chiều Triệu Vô Cực hành động nàng lại không tự chủ được đỏ mặt lên, đối phương còn tha cho nàng một mạng giọng nói nghẹn lại không nói tiếp được.
Tiếu Mị Mị lạnh lùng nói ra:
“ thế rốt cuộc ngươi có đánh hay không”?
Triệu Vô Cực lắc đầu nói:
“ có thể nghe ta nói mấy câu đã sao”?
Tiếu Mị Mị khí thế tản đi nói:
“ có chuyện gì nói nhanh, Ta không rảnh cùng ngươi ở đây kéo dài thời gian”!
Triệu Vô Cực gật đầu, hắn nói:
“ trước tiên ta muốn đoán xem một chút, ngươi cướp đi bảo kiếm, thủ đoạn mang đi bảo kiếm của ngươi là gì? vì sao ngươi lại tự tin như vậy? Tiếu Mị Mị, ngươi đối với chủ đề này có hứng thú không”?
Tiếu Mị Mị mắt phượng híp lại, khoanh tay trước ngực, hành động của nàng vô tình nâng lên núi non hùng vĩ của nàng, Triệu Vô Cực liếc mắt đảo qua nhưng không hề tỏ ra một chút dâm ý nào.
Tiếu Mị Mị lạnh nhạt nói:
“ nói đi, ta hôm nay cũng muốn biết Triệu Vô Cực Triệu công tử tân tinh mới nổi trên giang hồ có bao nhiêu thông minh cùng mục đích của ngươi rốt cục là gì ”!