Bách Hiểu Sinh tuy là không muốn nói nhưng hắn vẫn là mở miệng nhắc nhở một câu:
“ huynh đệ a, ta nói ngươi. Ngươi tin chắc rằng Triệu Vô Cực sẽ trọng thương sao? Ngươi cũng đủ tự tin đoạt bảo vật xong toàn mạng trở ra sao? ở đây nhiều người như vậy ai muốn làm chim đầu đàn? Nên thanh tỉnh một chút a!”
Bách Hiểu Sinh lời này lập tức đánh tỉnh không ít người đầu óc bị đối phương dùng bảo kiếm dụ hoặc mà trở nên mất lý trí.
Đừng nói là Triệu Vô Cực có thương hay không, người đánh cùng hắn Lưu gia còn đấy, bọn hắn có thể nhặt được chỗ tốt gì sao? Nhặt được có thể bảo vệ được sao?
Giống như lời Bách Hiểu Sinh nói. ở đây chính là một đám người ô hợp thích nhặt nhạnh chỗ tốt nhưng không có ai đủ can đảm đứng ra làm chim đầu đàn, bọn hắn cũng không có dũng khí cùng Triệu Vô Cực đối mặt.
Bởi vậy tên kia muốn kích động đám đông kế hoạch trong lúc nhất thời liền thất bại hơn nửa, nhưng vẫn có một số tên ánh mắt sáng quắc nhìn về tình hình trận chiến bên kia.
Giang hồ hiểm ác không phải chỉ là một câu nói đùa.
Trên này không có bất kì cái gì luật lệ đáng nói, bọn hắn chính là mạnh được yếu thua.
Một số người cậy vào võ công của mình mà làm loạn khắp nơi, đầu trộm tiền đuôi cướp sắc, ở trên lưỡi đao liếm máu là phong cách hành sự của không ít người.
Bởi vậy bọn hắn mới không sợ cái gì Triệu Vô Cực đây. Chỉ cần đoạt được đồ vật liền trốn xa ngàn dặm, cho dù không thể dùng cũng có thể bán đi làm một bút lớn sống tiêu dao khoái hoạt đến cuối đời.
Đây mới là phong cách của bọn hắn. Còn về chim đầu đàn hay không bọn hắn vừa nhìn liền hiểu, ở đây cũng không ít người cùng tâm tư với bọn hắn, nếu bọn hắn hành động, tất cả chỉ sợ sẽ cùng lên.
Lúc đó đâu biết ai lại ai, muốn trả thù cũng không được, sợ cái gì?
Một người lúc này khen tặng:
“ Bách huynh quả nhiên hiểu rộng biết nhiều!”
Bách Hiểu Sinh vui vẻ chắp tay cười:
“ không có gì, tại hạ chính là nghe ngóng bách gia chuyện, nghiên cứu trăm họ tình. Mọi người nếu có chuyện gì thú vị xin cứ cùng tại hạ chia sẻ, chúng ta cộng đồng nghiên cứ thảo luận một phen, ha ha!”
Bên này Bách Hiểu Sinh còn đang giảng giải, bên kia người xem cũng kéo đến càng lúc càng đông, đến nỗi võ đài xung quanh người đông như nước muốn một cái chỗ đặt chân cũng không có.
Không ít người liền mở hết công suất mắng:
“ đừng đẩy đừng đẩy! Các ngươi không biết đỉnh phong cao thủ giao chiến nguy hiểm thế nào sao? Tiến lại gần một chút liền sẽ có nguy cơ bỏ mạng, đừng có đẩy!”
“ đẩy cái con mẹ ngươi! có tin lão tử một quyền đánh chết ngươi hay không!”
“ mọi người dừng lại đừng tiếp tục tiến đến phía trước a, nếu không kiếm khí một khi lan tới ai cũng đừng hòng sống! Khốn khiếp, lão tử nói nhẹ nhàng các ngươi không nghe muốn ta dùng vũ lực sao?”
Tình cảnh bên dưới loạn thành một bầy, mọi người chen lấn xô đẩy vô cùng tấp nập, Triệu Vô Cực liếc mắt nhìn, cứ thế này chỉ sợ có dẫm đạp sự kiện a.
Nhưng chuyện này cũng đâu có liên quan gì đến hắn, Triệu Vô Cực lại bắt đầu thờ ơ.
Đúng lúc này một tiếng cười khàn khàn nhưng tràn đầy năng lượng vang lên:
“ ha ha ha, ở đây thật náo nhiệt. Lưu huynh tới chơi Thiên Vân Thành, sao không thông báo chúng ta một tiếng, để chúng ta làm tốt chủ nhà chi đạo!”
Tất cả mọi người ánh mắt dồn đập đổ về phía phát ra âm thanh, hai cái người lão nhân đang hướng bên này nhanh chóng sử xuất thân pháp đạp lên dòng người bay tới, trên người bọn hắn khí tức sâu như biển, tuổi già nhưng ánh mắt không hề vẩn đục mà cất chứa một sự sắc bén cùng giảo hoạt quang mang.
Hai người nhanh chóng đáp xuống gần đó, lúc này người biết chuyện đều không ngừng hít từng ngụm khí lạnh.
“ ta thiên, đây không phải là là Thanh Thành kiếm phái lão tổ cùng Ngũ Đao môn lão tổ sao? Bọn hắn vẫn còn sống? Hôm nay đến đây là có mục đích gì? Bọn hắn cùng Lưu gia lão tổ thân thiết như vậy, chẳng lẽ là muốn gây bất lợi cho Từ Tiểu Bạch cùng Triệu Vô Cực?”
“ nghe nói bọn hắn bế quan đã rất nhiều năm không hề xuất hiện, không ngờ vẫn thật sự còn sống. A, ta hiểu được. Gần đây Từ gia mạnh mẽ hướng bên ngoài khuyếch trương sinh ý, đã bắt đầu đụng chạm đến Thanh Thành kiếm phái cùng Ngũ Đao môn lợi ích, bọn hắn cũng sợ không thể tiếp tục là Từ gia đối thủ, sau đó liền liên hợp lại với nhau muốn đối phó cái này Từ gia mới nổi thiên tài, giết hắn từ trong trứng nước a!”
“ Từ gia phát triển thật có mạnh mẽ như vậy sao?”
“ngươi cái này mù tin tức đương nhiên không hiểu! Bọn hắn ăn vào Hắc Lang Bang sau đó phát triển càng lúc càng nhanh càng lúc càng mạnh. Từ Từ Tiểu Bạch một kiếm chém chết Hắc Lang Bang bang chủ kia về sau, Từ gia giống như là chào đón một trăm năm qua mạnh mẽ nhất phát triển thời kì, bọn hắn cũng có mấy cái thiên tài kinh doanh khiến cho Thanh Thành kiếm phái cùng Ngũ Đao môn không thể ngồi yên được.
Lợi ích càng ngày càng bị thu hẹp, đến lúc đó bọn hắn chỉ có thể miễn cưỡng sống sót ở dưới bóng ma của Từ gia run rẩy. Như thế không bằng bây giờ hợp sức lại nhân lúc bọn hắn thực lực còn đầy đủ giết chết Từ gia cái này siêu cấp thiên tài cân bằng lại thế lực của mấy bên, chỉ có như vậy mới có thể tiếp tục sinh tồn xuống dưới!”
“ ồ, bọn hắn đã có thể làm như vậy sao không hợp sức diệt đi Từ gia?”
“ ngươi hỏi câu này đã suy nghĩ qua sao? Ngu ngốc! Ngươi cứ thử đột nhập vào Từ gia xem Từ gia hộ vệ có dùng nỗ bắn cho ngươi thành cái sàng không? Đặc biệt lợi hại một chút bọn hắn còn có thể mang ra càng nhiều đồ vật để đánh giết ngươi! Muốn công phá một cái gia tộc cũng không phải dễ dàng như vậy đâu!
Bọn họ đại gia tộc nội tình không phải chúng ta những cái này tiểu võ giả có thể đong đếm được.
Hơn nữa người nhìn thấy Thanh Thành kiếm phái lão tổ cùng Ngũ Đao môn lão tổ còn sống sót xuất hiện ở đây, vậy Từ gia rất lâu trước lão tổ bế quan tu luyện chẳng lẽ không còn sống sao? Bọn hắn nếu dám mạo hiểm đánh vào Từ gia, lúc đó lão tổ của Từ gia nếu thật còn sống phá quan mà ra điều khiển Từ gia đệ tử vây công, cho dù là hai cái đỉnh phong cao thủ cũng phải quỳ!”
“ không phải đỉnh phong cao thủ cương khí rất chắc chắn sao? Sao có thể ngại đám này Từ gia đệ tử?”
“ Ngươi là nghe không hiểu lời ta nói sao? Cho dù bọn hắn cương khí có mạnh mẽ đến thế nào đi nữa cũng không dám chắc Từ gia có ẩn dấu đi cái gì phá cương nỏ hay không. Nếu có thì cho dù bọn hắn là đỉnh phong cao thủ cũng phải giây quỳ. Hơn nữa Từ gia nếu như có lão tổ ở một bên nhìn chằm chằm bọn hắn vẫn lạc tỉ lệ đã là mười thành chắc bảy tám thành!”
“ ai biết hai vị lão tổ này tên gì không? bọn hắn khí thế thật là mạnh mẽ đáng sợ a!”
Bách Hiểu Sinh lúc này lại lên tiếng:
“ nghe nói Thanh Thành kiếm phái tổ sư tên là Ân Sùng còn Ngũ Đao môn tổ sư tên là Hạ Vi. Các ngươi biết là được rồi không cần gọi ra tên bọn hắn nếu không bọn hắn nhất định không bỏ qua cho các ngươi đâu!”
Mọi người nghe xong liền yên tĩnh gật đầu, hai người này đều là cường giả đỉnh phong không cần đắc tội bọn hắn làm cái gì.
Bách Hiểu Sinh lại thở dài nói:
“ trận chiến ngày hôm nay chỉ có hai kết quả, một là Thiên Vân Thành thế cờ bị kéo lại điểm cân bằng hai chính là Thiên Vân Thành muốn biến thiên, sẽ không còn ai cản nổi Từ gia mở rộng bước chân, bọn hắn cũng sẽ biến thành Thiên Vân Thành đệ nhất gia tộc!”
Một người tranh thủ hỏi:
“ Bách huynh, huynh cho rằng ai sẽ là người cười tới sau cùng?”
Bách Hiểu Sinh suy nghĩ một chút nói:
“ bản thân ta cũng không dám nói chắc chắn, bên Lưu gia đội hình so với bên này mạnh, nhưng bọn hắn lại không hề đồng lòng. Ngược lại Triệu Vô Cực cùng Từ Tiểu Bạch bên này ngược lại là bằng hữu với nhau bọn hắn có thể thua kém cảnh giới nhưng tuổi trẻ huyết khí vượng tranh đấu tàn nhẫn tâm tư rất mạnh mẽ.
Cho dù là đầu đường ẩu đả hay là trên giang hồ cao thủ quyết chiến, lúc nào cũng không thể thiếu đi một khỏa huyết tính chi tâm, chưa đánh bại đối thủ liền chưa chịu bỏ cuộc.
Cái này đám thanh niên ngược lại rất đầy đủ, nhưng mấy lão gia hỏa này xem hết sự đời lại thiếu đi rất nhiều.
Bởi vậy ai thắng ai thua, còn khó mà nói rõ!”
Hắn còn một câu chưa nói chính là bây giờ biến số rất nhiều, cho dù là người thắng đến cuối cùng cũng chưa chắc có mạng rời khỏi.
Bên này Bách Hiểu Sinh còn đang trở thành trung tâm thảo luận cùng đám giang hồ võ giả bên kia Triệu Vô Cực Từ Tiểu Bạch cùng ba vị lão tổ đã khí thế giương cung bạt kiếm, vô cùng khẩn trương.