Thật ra có nhiều người hỏi rằng sao ta viết hôm đực hôm cái. Chả biết lịch ra chap thế nào. Ta xin thưa là ban ngày ta vẫn phải đi làm nhé. Ban đêm về rảnh rỗi ta mới viết. Ta nói rất nhiều lần rồi. =))
À mà các vị đạo hữu nào có tâm cứ mỗi ngày gửi cho ta ít tiền ăn vặt. Biết đâu ngày ta ra 20 chap =)).
Nói thế để các đạo hữu biết, đừng có đốt nhà ta, thế nhá =))
- Càn Thiên Hằng, ha ha ha, rốt cục cũng có ngày ngươi trở về!
Thân ảnh kia dừng lại, bóng dáng cũng hiện ra trước mặt mọi người. Căn bản khi nãy tốc độ của hắn quá nhanh, không ai có thể bắt kịp theo. Trừ một người, đó chính là thiếu niên mặt mũi bình thường kia.
Càn Thiên Hằng ánh mắt hơi lóe lên, hắn nhìn về người thiếu niên trước mắt mà không hề rõ ràng, đối phương nhận ra hắn? Thậm chí ánh mắt đầy sát khí kia, nhất định là phải có mối thâm thù đại hận.
Thiếu niên hai mắt đỏ rực, mặt mũi trông vô cùng hung hãn. Càn Thiên Hằng có chút ngờ ngợ, lên tiếng hỏi:
- Ngươi là Bát Huy?
- Ha ha ha ha....
Đáp lại Càn Thiên Hằng là một chuỗi cười dài. Bát Huy hai mắt chảy ra hai dòng lệ, gằn từng từ một:
- Càn Thiên Hằng, ngươi hãm hiếp tỉ tỉ ta, ngươi tru giết gia đình ta, ngươi đẩy ta vào kiếp nô lệ. Thế nhưng, ngươi không thể ngờ rằng ta vẫn còn sống đúng không? Hôm nay ngươi đã quay trở về đây, đúng là ông trời có mắt mà.
Càn Thiên Hằng trong tâm trí bỗng nhớ lại một hình ảnh. Một tên tiểu tử mặt còn búng ra sữa, vô cùng lì lợm. Thật không nghĩ sau lần hắn giở thủ đoạn ấy, tên tiểu tử này lại còn sống. Hắn hừ lạnh, nói:
- Tiểu tử, không nghĩ ngươi lại dám xuất hiện, tốt lắm, ta càng không cần đi đâu xa tìm kiếm nữa.
Càn Thiên Hằng hai mắt lóe lên hai đạo hàn quang, ngay lập tức lao tới Bát Huy. Toàn bộ binh lính trước mặt hắn đều bị hắn đẩy ngã. Người bình thường trước mắt tu luyện giả đúng là không có cách nào làm tổn thương bọn họ cả. Hoàng Chấn Giang ra hiệu, ngay lập tức có lệnh cho cấm vệ quân tản ra xung quanh. Trên sân lớn này chỉ còn lại ba người. Càn Thiên Hằng, Bát Huy và thiếu niên kia.
Càn Thiên Hằng một thân ngân huyền đỉnh phong, tay cầm một trường kiếm phóng tới, tốc độ nhanh khủng khiếp, sát chiêu đã tung ra rồi. Chỉ thấy ánh kiếm sáng rực, không gian như bị chém rách thành hai. Lưỡi kiếm chỉ còn cách Bát Huy không xa. Bát Huy lúc này ánh mắt đỏ ngầu đầy sát khí, khuôn mặt gân xanh nổi lên. Vụt một tiếng, Bát Huy biến mất tại chỗ, ngay lập tức xuất hiện bên phải người Càn Thiên Hằng, một đấm tung ra, Càn Thiên Hằng tư thế đang lao đến phía trước thế nhưng bị người ta một đấm đấm bay. Càn Thiên Hằng lộn ba vòng trên đất, vô cùng sợ hãi. Hắn thật không thể ngờ, kẻ địch lại có thể biến mất, trong khi không hề có chút dao động nào của linh lực. Đây là chuyển gì xảy ra?
Thiếu Niên đứng bên ngoài quan sát kia hai mắt vẫn đầy vẻ nghi hoặc, không dám phủ nhận gì cả!
Bát Huy lúc này đã liên tục biến ảo vị trí, quyền cước liên tục tung ra cuồn cuộn như sóng lớn. Liên tục đánh vào người Càn thiên Hằng. Càn Thiên Hằng vừa đỡ chiêu vừa âm thầm kêu khổ. Tên tiểu tử này vô cùng quái dị. Càn Thiên Hằng chưa bao giờ gặp một kẻ thù quái dị thế này, rõ ràng là không hề có linh lực dao động. Hắn đã di chuyển kiểu gì, tại sao lại như vậy?
Không ai đưa ra cho hắn đáp án. Liên tục hứng chịu vô số quyền cước, lúc đầu hắn còn đỡ được không ít. Thế nhưng rõ ràng là hắn không thể cảm nhận được từ đối phương chút xao động lực nào. Đây là chuyện quái quỷ gì. Những cú đấm của Bát Huy như những cái chày to tổ bố đang nên vào người hắn vậy. Thật không ngờ một ngân huyền cảnh đỉnh phong lại bị đánh cho không có lực hoàn thủ. Thân hình bê bết. Toàn bộ ánh mắt đương trường đều kinh hãi mà nhìn vào. Đây đâu phải là quyết đấu, là đơn phương hành hạ mà. Trần mẫu lên tiếng nói với Hoàng Chấn Giang:
- Phu Quân, đó chính là đệ tử của Tiểu Minh sao?
Hoàng Chấn Giang gật đầu, ánh mắt có chút thưởng thức, lại có chút lo lắng nhìn về thiếu niên đang đứng khoanh tay kia. Hắn có cảm giác, thiếu niên kia mới là kẻ đáng sợ. Rõ ràng là không cảm nhận được tu vi của thiếu niên đó.
Trong sân lớn, Càn Thiên Hằng đang vô cùng khó khăn, hắn thật không rõ đối phương tại sao lại có thể quái dị như vậy, không sử dụng linh lực, hay hắn chỉ là võ giả bình thường mà thôi?
Trong lúc Càn Thiên Hằng đang suy nghĩ, thiếu niên nãy giờ đứng một bên quan sát kia cất tiếng:
- Hắn ta tu luyện thể thuật? Thật hiếm lạ đây!
Càn Thiên Hằng lúc này nghe thấy như vậy, đã hiểu ra trong lòng. Thật khó tin, lại có ngươi tu luyện thể thuật đạt tới tốc độ và sức mạnh như thế này?
- Khốn kiếp, đỡ của ta một kiếm!
Càn Thiên Hằng hô lớn, kiếm nơi nay toát lên một ánh sáng màu xanh lam, ngay sau đó, cả thân hình hắn xoay trên không, kiếm quang bay đầy trời, vô cùng chói mắt.