Kim Hán hai mắt nổi lên chiến ý. Thiếu niên này khiến hắn cảm thấy sự nguy hiểm, thật sự là một đối thủ mạnh.
- Việt Anh sao? Ngươi là người của thế lực nào?
Kim Hán lên tiếng hỏi.
- Ngươi không cần biết điều này!
Việt Anh vẫn hờ hững nói.
- Thật sao? Mà thôi, ta cũng chỉ cần biết tên của ngươi, một tên bại tướng nữa mà thôi!
Kim Hán lấy ra một cây lưỡi hái lớn. Cây lưỡi hái này cán dài mét rưỡi, phần lưỡi hái được bao phủ bởi một đoàn tử sắc quang ảnh.
Việt Anh lúc này từng bước tiến lên, mỗi bước chân đều nhẹ nhàng vô cùng. Tay phải hắn đã xuất hiện một thanh kiếm. Cũng không rõ là kiếm hay gậy. Bởi tay cầm là hình dáng của kiếm. Thế nhưng lưỡi kiếm lại không có. Trông chẳng khác gì một cây gậy nhỏ:
- Những kẻ biết tên ta, đều đã chết!
Việt Anh nói hết câu, thân ảnh di chuyển cực nhanh, Kim Hán hừ lạnh, huy động lưỡi hái đánh tới. Cả hai chớp mắt đã giao đấu hơn ba mươi chiêu. Từ dưới đất lên trên trời, đều là Nguyên Anh cảnh giới, cả hai liên tục phi hành rồi lại hạ xuống. Liên tục đối chiến ngang ngửa.
Trận đấu của bốn người, hai chiến trường vô cùng khốc liệt. Tiếng binh khí va chạm, chiến kĩ kinh người. Bên ngoài mấy trăm thân ảnh đều yên lặng theo dõi.
Thất Ban lúc này lại không hề quan chiến, hắn lúc này hướng ánh mắt về phía đám Hàng Thanh Nhi, Ngọc Yên Mĩ. Sắc tâm lại dâng lên, hiện tại bên đối phương kẻ mạnh nhất đã không tại, không đánh tới thì còn là lúc nào.
- Chuẩn bị, đánh tới đám người kia!
Thất Ban lên tiếng, lúc này Pháp Nhĩ Tư cùng Kim hán đã không tại, hắn có thể toàn quyền ra lệnh. Hơn trăm người nhận lệnh, lấy ra vũ khí chuẩn bị đánh tới.
Phía bên này, Hàng Thanh Nhi, Ngọc Yên Mĩ, Vũ Vấn Sơn đám người cũng đã nhận ra động tác của đối phương. Hiện tại khoảnh cách có bảy tám mươi mét, có muốn chạy cũng không được. Hơn nữa, đối phương toàn bộ đều là kim thần cảnh.
- Mẹ nó, đã thế liều mạng, giết một huề một, giết hai lời một!
Lã Cuồng lúc này tâm trí đã điên cuồng rồi. Không chỉ hắn, Vũ Vấn Sơn, Cửu Long cũng đã biết chạy không được, hai mắt cũng đã đỏ lên, rất có tư thái liều mạng. Hàng Thanh Nhi, Tiên Tiên cùng Ngõ Yên Mĩ thì ánh mắt vừa lo lắng nhìn về cuộc chiến của Hoàng Minh, lại phức tạp nhìn về đối phương đang chuẩn bị đánh tới.
Tám người đều đã lấy ra vũ khí, chuẩn bị tinh thần quyết chiến. Ở nơi này hiện tại, biết nhờ đến ai.
Đúng lúc này, một thân ảnh tốc độ cực nhanh, thoáng chốc đã phi thân tới nơi đám Hàng Thanh Nhi, Cửu Long. Tám người kinh hãi, thất sắc.
- Ai??
Vũ Vấn Sơn hô lên. Trước mặt bọn hắn lúc này là một thanh niên ước chừng mười bảy mười tám tuổi. Thân hình khôi vĩ, mặt mũi góc cạnh rõ ràng. Thân mang một bộ y phục màu trắng, phía sau đeo một đại đao màu đen.
Bắc Âu cùng Nguyệt Chỉ nhìn thấy thanh niên này thì cả thân hình đều run lên. Ngay lập tức giơ tay ngang thực hiện động tác chào tiêu chuẩn:
- Trung úy!
Hành động của cả hai khiến phía sau mấy người còn lại đều ngạc nhiên. Không hiểu chuyện gì xảy ra. Thanh niên kia gật đầu, cũng không hỏi thăm chuyện gì, ánh mắt nhìn về hai cuộc chiến bên kia, lại nhìn về hơn trăm người sắp đánh tới kia. Khóe miệng mỉm cười đầy khinh thị, đoạn lên tiếng:
- Cậy đông người sao? Bắc Âu, Phát Tín hiệu, Triệu Tập toàn bộ Thiên Sát chiến sĩ!
- Rõ!
Bắc Âu hai mắt hưng phấn không thôi.
- Nguyệt Chỉ, Ngươi triệu tập cho ta Trung đội Akatsuki!
Thanh niên lại lên tiếng. Hai mắt lúc này đã đầy hàn quang.
- Rõ!
Nguyệt Chỉ lúc này cũng hai mắt tỏa sáng, hừng hực chiến ý. Người có thể huy đồn toàn bộ lực lượng thiên sát, kể cả trung đội mạnh nhất Akatsuki, ngoài Hoàng Minh, chỉ có một người nữa, Trương Vô Kỵ.
Bắc Âu cùng Nguyệt Chỉ lập tức lấy ra một chiếc áo choàng khoác lên trên người. Áo choàng này toàn bộ là màu đen, trên thân áo choàng xuất hiện những đám mây màu đỏ nổi bật. Tiếp đó là một cái băng đeo trên trán. Phía trên khắc một biểu tượng đám mây. Vẻ mặt cả hai đầy tự hào cùng vinh dự. Khí thế của cả hai vậy mà tăng lên không ngừng.
- Kim thần sơ kì sao?
Lã Cuồng kinh ngạc. Hóa ra từ trước tới giờ Bắc Âu cũng Nguyệt Chỉ vẫn ẩn giấu tu vi sao?
Bắc Âu cùng Nguyệt Chỉ hai tay xuất hiện hai ống trụ, liền đó mà đốt lên.
Đại quân hơn trăm người của Thất Ban đã chuẩn bị xong. Chỉ còn chờ tiếng hô của hắn. Thế nhưng phía đối phương xuất hiện dị biến khiến Thất Ban hơ sửng sốt.
- Đó là gì?
Một tên lên tiếng hỏi.
- Dường như là Pháo hoa của Hoa anh đào thương hội đấy!
Một kẻ khác trả lời hắn. Trên trời lúc này hai đạo pháo hoa bắn lên, ngay lập tức hình thành hai hình ảnh vô cùng chói mắt. Một là Biểu tượng một hình tròn hai bên có một thanh đao và một thanh kiếm đan chéo nhau, xiên qua hình tròn đó. Hai là một biểu tượng hình đám mây màu đỏ lơ lửng trên trời.
Đây là tín hiệu triệu tập, rất nhiều người không hiểu đó là gì, thế nhưng, với một số người, đó là tín ngưỡng thiêng liêng nhất. Là biểu tượng cao quý nhất! Biểu tượng của Thiên Sát.
Nhất Niệm Thiên Sát
Quốc đảo là nhà
Huynh đệ ruột thịt
Kiếp này vô hối.