Bốn phía chiến đài chính là chiến đấu kịch liệt nhất. Hoàng Minh ánh mắt lướt tới vị trí cách hắn không xa, có một đám thân ảnh khổng lồ. Hoàng Minh liền nhận ra ngay thanh niên to lớn mà hắn gặp lúc đầu kia. Ở cạnh hắn chính là năm người thanh niên to lớn khác, lại còn có một thanh niên đội mũ cỏ và bốn người nhỏ gầy hắn.
- Kẻ nào tiến vào, lão tử xiên hắn!
Thanh niên đội mũ cỏ kia cười ha hả mà nói. Tay hắn lúc này đang cầm một thanh trường thương, miệng cứ một câu lão tử xiên ngươi, hai câu lão tử xiên cả nhà ngươi. Trường thương huy động cực kì lăng lệ, nhất kích tất sát. Thanh niên to lớn kia thì càng là khiến người ta sợ hãi. Chỉ thấy đại búa vung xuống, một đầu người trực tiếp bạo nổ. Hắn càng đánh càng hăng, liên tục gầm lớn. Rất nhanh mười người này đã tạo thành một không gian chết chóc, không ai dám tiến lại gần nữa. Hình thành một vùng đất yên bình như Hoàng Minh. Mỗi góc khán đài lại xuất hiện một không gian như thế, chính là do nguyên anh cường giả dẫn đầu.
- Nguyên Anh kì thì sao chứ, giết!
Một thanh niên lực lưỡng ánh mắt hung ác lao đến, đại đao trên tay hắn hướng Hoàng Minh mà chém tới. Hắn cũng chính là một Nguyên Anh sơ kì tu sĩ. Hắn không hề cảm ứng được Hoàng Minh thực lực. Chỉ đoán là Hoàng Minh cũng là Nguyên Anh tu sĩ như hắn mà thôi.
- Hoàng Minh đại ca!
Trước một đao lăng lệ của thanh niên hung ác trước mắt, Diệp Bích sợ hãi mà hô lên. Đúng là một chiếu bất ngờ này với người khác vô cùng hiểm hóc, nếu đón đỡ được chỉ sợ cũng trọng thương. Thế nhưng đáng tiếc, người tên thanh niên kia đánh tới lại là Hoàng Minh, một nguyên anh hậu kì biến thái. Chỉ thấy lúc này Hoàng Minh biến mất, lập tức thanh niên kia kinh hãi, hắn cảm giác thân thể mình như đông cứng lại, rõ ràng đang từ trên cao bổ xuống một đao, ấy vậy mà đối phương biến mất, thân thể lại không thể điều khiển theo ý muốn. Đôi đồng tử của hắn bỗng co rút lại, hắn rõ ràng nhìn thấy một thân ảnh ngay cạnh phía bên trái hắn, người này chính là Hoàng Minh.
- Trăn trối!
Hoàng Minh lập tức chém ra sáu kiếm, Quỷ kiếm độ sắc bén đến cả Ma thú như Vạn Cổ Chương Ngư đều bị chém nát chứ nói gì đến một tên thanh niên Nguyên anh tu sĩ bình thường. Sáu nhát chém cực nhanh, Hoàng Minh lập tức lui lại, thân thể thanh niên kia một giây sau ở trên trời bỗng nhiên bị tách thành sáu mảnh, máu tươi bắn ra tạo thành một cảnh tượng cực kì khủng khiếp, chấn nhiếp toàn trường. Nói thì lâu, thật ra lúc thanh niên kia nhảy lên chém tới lúc Hoàng Minh thi triển Trăn trối rồi lui về cũng chỉ như một cái chớp mắt.
Thế nhưng Ải Tác Tư toàn thân đầy kích động, hắn làm sao không thể kích động chứ. Thanh niên kia, kiếm pháp cùng kiếm ý kết hợp hoàn mĩ vô cùng. Dưới mười sáu tuổi lĩnh ngộ kiếm ý. Lại có một chiến kĩ khủng bố, thật là một mầm non tương lại sáng lạn. Ải Tác Tư toàn thân run lên, hai mắt sáng ngời. Thanh niên kia, nhất định hắn phải gianh về làm đệ tử bằng được, nhất định.
Trong lúc Ải Tác Tư còn đang kích động muốn thu Hoàng Minh về làm đồ đệ thì khán đài đám học viên quan chiến đã chấn kinh rồi. Một tên còn lắp bắp mà nói:
- Chiến kĩ kia, một đòn kia....chính là kiếm ý?
Cả đám đều sợ hãi, kiếm ý, có ý nghĩa gì chứ. Ai tu luyện kiếm đều có thể hiểu rõ được sự khó khăn trong việc lĩnh ngộ kiếm ý. Không phải cứ tu kiếm là cỏ thế lĩnh ngộ kiếm ý. Trong mấy ngàn người thì chỉ có đến vài người thiên phú cao, hoặc là may mắn đốn ngộ, lĩnh ngộ mà thôi.
Dưới chiến đài thì càng là vẻ mặt khiếp sợ của đám người khảo hạch. Chiến đấu tới giờ người chết đi không ít, thế nhưng bị cắt thành sáu mảnh đáng sợ thế này thì ai cũng phải rùng mình lạnh sống lưng. Chiến đấu lại diễn ra, thế nhưng tuyệt nhiên chỗ Hoàng Minh cùng đám Diệp Bích mấy người chính là như tử địa, không còn một ai dám xông tới nữa.
-Hắc Lỗ, ngươi có thấy một chiêu vừa rồi không?
Ở góc khán đài, thanh niên đội mũ cỏ lên tiếng hỏi. Thanh niên to lớn kia là Hắc Lỗ, nghe hỏi lập tức gật đầu, sau đó lại lắc đầu. Một hồi sau mới lên tiếng nói:
- Ta không dám chắc Lôi Ân à, hắn thật mạnh!
Thanh niên đội mũ cỏ tên Lôi Ân kia khẽ nhíu hai hàng lông mày, đưa tay chỉnh lại cái mũ cỏ trên đầu cho ngay ngắn lại, sau đó lên tiếng:
- Ta cũng thấy hắn mạnh, chúng ta cũng không nên trêu chọc hắn!
Thời gian uống thêm một tách trà nữa qua đi, trên chiến đài rốt cuộc đã thưa hơn rất nhiều, các cuộc chiến cũng đã ít đi. Số lượng không sai biệt lắm đã sắp đủ ba trăm người. Khi một tên thanh niê. Khác bị đánh bay xuống chiến đài, Ải Tác Tư hô lên:
- Kết thúc!
Tiếng nói của hắn vang lên, màn ánh sáng pháp trận cũng biến mất. Đám thanh niên trên chiến đài đều thở ra một hơi. Vẻ mặt đều có chút mỏi mệt. Trận chiến vừa rồi tranh đoạt danh ngạch thật là đáng sợ. Không ít người đã chết đâu. Cả chiến đài đều ngửi được mùi máu tươi vẫn còn nồng đậm đấy.