Chương 137: Bẻ một cành đào (2)
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Trần quản gia thở dài: “Ta vẫn nghĩ rằng tính tình của ngươi yếu đuối như vậy sẽ không nghĩ đến việc báo thù…”
“Muốn học kiếm thì vẫn được, nhưng với tính tình yếu đuối của ngươi thì thích hợp làm một đầu bếp hơn.”
Tiểu Đậu Hoa lắc đầu nguầy nguậy, trong mắt hiện lên vẻ kiên định.
Hôm nay tới trấn để mua thức ăn, nhìn thấy kẻ thù trong kinh thành cưỡi ngựa đi trên đường, nỗi oán hận trong lòng nàng cũng theo đó mà dần phát sinh.
“Được rồi, để ta coi thiên phú của ngươi tới đâu.”
Trần quản gia đứng dậy, mái tóc trắng tung bay, đi tới trước mặt Tiểu Đậu Hoa đang quỳ bên hồ sen.
Ông duỗi tay ra và gập hai ngón tay tạo thành kiếm chỉ, đặt lên giữa đỉnh đầu của Tiểu Đậu Hoa.
Gió chợt nổi lên.
Tà áo xanh của Trần quản gia khẽ động đậy, mặt hồ yên ắng trở lại.
Kế đó, Trần quản gia thu hồi kiếm chỉ, đỡ Tiểu Đậu Hoa dậy, có mấy phần hoảng hốt, cũng có mấy phần buồn bã.
Hồi lâu sau, ông mới hoàn hồn lại, cười nói.
“Công tử nhà ta còn thiếu một kiếm thị dưỡng kiếm, ngươi có đồng ý làm không?”
…
Trên đỉnh cung khuyết.
Phu tử sửng sốt, Trấn Bắc Vương đột nhiên hỏi chuyện này… có hơi…
Ông cười cười, cũng không trả lời câu hỏi của Trấn Bắc Vương.
Thật khó trả lời mà.
Cho dù ông có siêu nhiên đến mức nào thì những lời này cũng không thể tuỳ tiện nói ra được.
Phu tử nhìn hơi nước bốc lên trong bình, lá trà chìm chìm nổi nổi, vuốt râu.
“Trước hết hãy để La Hồng vào tiểu lâu của lão phu… tìm vàng đi đã.”
Nghe thấy vậy, Trấn Bắc Vương mỉm cười, những nếp nhăn quanh mắt như những con rắn nhỏ không ngừng đong đưa.
Ông vói tay vào trong ngực áo, lại lấy ra một túi trà, dứt khoát đặt xuống bàn.
Phu tử nhìn ông một cái, không nhịn được phải bật cười.
Trấn Bắc Vương híp mắt, quay đầu nhìn về phía cung khuyết được bao phủ bởi lớp mây đen.
Có thể làm cho phu tử đồng ý dễ dàng như vậy, xem ra thiên phú của cháu ông… thực sự không tồi chút nào.
“Chà, cửa ải cuối cùng trong bậc thang bách luyện của Học Cung, La Hồng sẽ gặp Hoàn Nhan Liệt Hỏa, Hoảng bảng không tính tới lai lịch, kẻ này có thể xếp hạng thứ ba mươi sáu trong Hoàng bảng chứng tỏ vẫn rất mạnh…”
Phu tử vừa uống trà vừa nói.
Trấn Bắc Vương nheo mắt lại, tùy ý tựa lưng vào ghế, khinh thường nói: “Họ Hoàn Nhan? Là cái dòng họ mà đã bị lão tử đuổi như một con chó sao?”
“Cháu trai ta nhất định sẽ thắng!”
Cái logic này của ngài là từ đâu ra đấy?
Phu tử trợn mắt, lười nói chuyện.
Ông là ông, La Hồng là La Hồng.
Thất phẩm muốn giết Ngũ phẩm đứng trên Hoàng bảng? Ông lấy đâu ra tự tin vậy?
…
Tại rừng hoa đào, bạch y khoác trên người La Hồng nhuốm một màu máu đỏ thắm quyến rũ.
Hắn nằm trên mặt đất, Kiếm khí trong cơ thể chảy cuồn cuộn. Việc không ngừng chiến đấu, không ngừng khôi phục khiến tinh thần của hắn căng chặt đến mức cực hạn.
Liên tiếp bảy lần chạm mặt với cao thủ của Kim Trướng Vương Đình, mỗi một lần đánh là một lần nguy hiểm, La Hồng hiểu ra rằng, hắn đã bị người ta sắp đặt.
“Đi thêm chút nữa hẳn là sẽ tới cung điện của Tắc Hạ Học Cung… Có lẽ… có lẽ… người ta gặp phải vẫn sẽ là Kim Trướng Vương Đình. Thiên tài tới từ Kim Trướng Vương Đình chỉ còn lại một tên, hẳn là cái kẻ bị ta ngăn lại lúc đầu kia.”
“Thù mới hận cũ.”
La Hồng hơi nhếch môi, chống mũi kiếm xuống đất làm bàn đỡ đứng dậy, bước tiếp lên bậc thang đá, sinh khí trời đất tụ lại, nhanh chóng chữa lành vết thương, kinh mạch chịu áp lực lớn do vận chuyển kiếm khí quá độ cũng khôi phục lại.
Tu vi của Thất phẩm Thế Kiếm đã tăng hơn Bát phẩm đáng kể, tuy rằng còn một khoảng nữa mới tới Lục phẩm, nhưng… sẽ sớm thôi!
Dù sao thì khoảng thời gian từ khi La Hồng hắn bắt đầu tư hành tới giờ cũng còn khá ngắn.
Quả thực chiến đấu là cách tốt nhất để làm tăng sức mạnh.
Thực lựuc càng mạnh thì càng tự tin làm việc xấu.
Lưng La Hồng mang theo cổ kiếm, ngẩng đầu nhìn lớp sương mù bao phủ sườn núi dần tản ra, lộ ra con đường mòn.
Trên đỉnh của con đường đá này, chính là cung điện.
La hồng nhìn ra xa, loáng thoáng có thể nhìn thấy một bóng người đang đứng trong rừng hoa đào trước cổng cung điện.
Hoàn Nhan Liệt Hỏa lặng lẽ đứng ở đó, ánh mắt lạnh lùng nhìn lớp sương mù dần tản đi lộ ra con đường mòn, có chút thất thần.
Chết, đã chết hết rồi.
Các thiên tài Kim Trướng Vương Đình đến tham gia khảo thí chiêu sinh của Tắc Hạ Học Cung đều chết hết, chỉ còn lại Hoàn Nhan Liệt Hỏa gã.
Còn lại đều bị La Hồng giết chết.
Khi Hoàn Nhan Liệt Hỏa đi đến điểm cuối của con đường, biết tin, gã như ngơ ngác.
Ở giây tiếp theo.
Sát khí bộc lộ, khuấy động lên từng tảng đá ở trên chặng cuối của con đường.
Trên con đường đá.
La Hồng bị luồng sát khí làm giật mình, kế đó nhếch mép cười, lấy ra cuốn tập bằng da, viết tên Hoàn Nhan Liệt Hỏa lên đó.
“Có rất nhiều người muốn giết ta, ngươi thì được tính là gì chứ.”
La Hồng cười khẽ.
Hắn nhặt một cành đào ở ngay lối đi của con đường.
Từ trong ngực lấy ra một nửa cái mặt nạ.
Khóe miệng nâng lên, cười thầm.
Một thanh kiếm cổ, một bộ y phục nhuốm máu, hắn bước lên bậc thang.
Đây là trận chiến cuối cùng trước khi bước vào cung điện, vậy thì bớt chật vật lại, mạnh mẽ lên thôi.
Trên bãi đất trống giữa sườn núi
Bầu không khí vô cùng căng thẳng, nguyên nhân do luồng sát khí tỏa ra từ người của Hoàn Nhan Xa Cổ đã ảnh hưởng đến rất nhiều người xung quanh.
Luồng sát khí lạnh lẽo ấy lan toả ra khắp bãi đất trống giữa sườn núi..
Bất chợt Hoàn Nhan Xa Cổ cảm nhận được điều gì đó, ngước đầu lên, nhìn tòa cung điện ở ngay đỉnh núi.
“Hắn đã đến rồi, đang bước vào cung điện.”
Hoàn Nhan Xa Cổ đứng dậy, liếc qua Lý Tu Viễn rồi nói.
“Đúng vậy.”