Chương 140: La thí chủ, buông bỏ đồ đao (1)
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Một chiêu, đã bại.
Hoàn Nhan Liệt Hỏa thứ ba mươi sáu trên Hoàng Bảng, giống như đỉnh núi bị lật đổ, trong nháy mắt đã tan tác.
Việc gã thua hoàn toàn ngoài dự kiến của mọi người.
Trên đỉnh của đường đá bách luyện, mảnh rừng đào cuối cùng, im lặng không tiếng động.
Bầu không khí có chút kỳ lạ và trì trệ, từng mảnh hoa đào hóa thành các mảnh kiếm, mặt đất toàn những mảnh sắc nhọn, kiếm khí sắc bén xao động trong rừng đào, rõ ràng là Thế Kiếm Thất phẩm, vậy mà lại tỏa ra khí thế có thể so với Mệnh Kiếm Ngũ phẩm.
"Đó là.........Hoá Long Kiếm của Trần Thiên Huyền?"
"Không thể nào, hắn mới chỉ là Thất phẩm, sao có thể thi triển Cửu Hoá Long Kiếm?!"
"Mặc dù rất giống, nhưng vẫn có rất nhiều khuyết điểm, chỉ có thể nói là mô phỏng, nhưng cũng chưa mô phỏng đến nơi đến chốn."
Ngoài rừng đào, đám người Tiêu Nhị Thất, Ngô Mị Nương có chút hoảng sợ nói.
Việc Hoàn Nhan Liệt Hỏa thua nhanh như thế, là điều bọn họ không ngờ đến.
Bọn họ khá coi trọng La Hồng, nói cho cùng có thể chém giết đi đến nơi này trên đường đá bạch luyện, hơn nữa toàn giết những thiên tài của Kim Trướng Vương Đình, thực lực dĩ nhiên cũng không yếu.
Thậm chí, so với lúc bọn họ còn ở Thất phẩm, Bát phẩm cũng không kém bao nhiêu.
"Thú vị, thật là thú vị............La Hồng này, không hổ là con trai của La Nhân Đồ, ta đúng là có chút mong đợi giao thủ với hắn."
Bên hông Tiêu Nhị Thất đeo hai thanh đao, ánh mắt rạng rỡ.
"Người này mặc dù thi triển không phải Hoá Long Kiếm thật sự, nhưng có thể mô phỏng ra được ba phần thần vận, từ đó cũng có thể thấy thiên phú của người này trên kiếm đạo có chút yêu nghiệt... Chờ thêm một thời gian nữa, có lẽ sẽ lại xuất hiện thêm một vị tông sư kiếm đạo như Trần Thiên Huyền."
Ngô Mị Nương lưng đeo hộp kiếm, ánh mắt lấp lánh rực rỡ.
Vừa rồi, khắp rừng đào cuồn cuộn nổi lên, hội tụ thành một luồng kiếm thuật đào hoa long, làm nàng ta vừa kinh ngạc vừa hâm mộ.
Nàng ta đến từ Ngô gia Đại Chu, Ngô gia chính là thế gia kiếm thuật truyền thừa ngàn năm, từ nhỏ Ngô Mị Nương đã trải qua rèn luyện, dĩ nhiên nhãn giới sẽ khác thường.
"Lấy cành đào làm kiếm, nhìn như chỉ chém ra cửu kiếm, trên thực tế trong nháy mắt đó, dẫn động kiếm khí đạt đến một trăm tám mươi chín đạo, cũng tạo ra kiếm thế độc đáo.........."
"Suy tính thật kinh khủng, yêu nghiệt kiếm đạo..!"
Ngô Mị Nương nói.
.............
Đỉnh cung điện.
Tiểu lâu Xuân Phong.
Nước nóng sôi sùng sục, khuấy động đám lá trà lên xuống không ngừng.
Phu tử nâng chung trà lên, nước trà trong veo, kèm theo một chút mùi thơm thoang thoảng, một ngụm uống cạn, dư vị vô tận.
Trấn Bắc vương dựa vào ghế dựa, nếp nhăn chồng chất trên mặt, cười như nở hoa.
"Ta đã nói mà, cháu của ta nhất định sẽ thắng... ngươi xem, không phải sao?"
"Thật không ngờ, thiên phú kiếm đạo của tiểu tử này cũng được đó, vậy mà lại có được vài phần chân truyền của Trần Thiên Huyền kia."
"Thất phẩm đánh bại Ngũ phẩm Hoàng Bảng... shh, có khí phách của lão phu năm đó."
Trấn Bắc vương vui vẻ ra mặt.
Phu tử liếc Trấn Bắc vương một cái, bất đắc dĩ lắc đầu, lão già này, cứ thích dát vàng lên mặt mình.
Quay đầu, bạch y của phu tử bay lên, tầm mắt bình tĩnh nhìn thẳng.
Nhìn La Hồng mang mặt nạ Tà Quân, hơi hơi phát ra chút quái dị, mày ông hơi cau lại, như đang suy tư gì đó.
Xem ra, phải phí chút tâm tư dạy dỗ tên này đi theo chính đạo rồi.
...............
Trong rừng đào.
Hoàn Nhan Liệt Hỏa nằm trên đất, có chút hoảng sợ.
Gã ta thua rồi?
Máu thịt và giáp trụ trên người rách tung tóe, trăm ngàn vết thương, một chiêu của La Hồng..........đã đánh gã ta tanh bành.
Gã ta chính là Ngũ phẩm Hoàng Bảng, không phải Ngũ phẩm bình thường.
Sao có thể bị một chiêu của Thất phẩm đánh bại?
Trên thực tế Hoàn Nhan Liệt Hỏa có chút mơ màng, lúc trước Tắc Hạ Học Cung mở cửa, gã ta từng ngồi trên xe ngựa hăng hái hăm hở, muốn vào Tắc Hạ Học Cung đàn áp đệ tử Đại Hạ.
Nhưng mà, gã ta bây giờ, giống như gà đất chó sành, hèn mọn mà nực cười.
"Không............ta không thể cứ thua như vậy............."
"Có thể là do ta đã quá chủ quan..........."
Hoàn Nhan Liệt Hỏa lảo đảo đứng dậy.
"Ngươi chính là một yêu ma giết người không chớp mắt!"
"Ta nhất định phải giết người."
Hoàn Nhan Liệt Hỏa nhìn La Hồng, lạnh lẽo nói.
Gã ta nghĩ đến Thác Bạt Băng, nghĩ đến Thác Bạt Cổ................
Kim Trướng Vương Đình nhiều thiên tài như vậy, toàn bộ đều chết trong tay La Hồng, sau lưng kẻ này giống như đang hiển hiện ra núi thây biển máu kinh khủng!
Chính nghĩa gương mẫu cái gì, ánh sáng chính đạo cái gì, đều là giả cả!
La Hồng đeo mặt nạ Tà Quân, vứt cành hoa đào sớm đã tan tành xuống đất, gỡ cổ kiếm Địa Giao xuống, rút kiếm.
"Thú vị............không ngờ, ngươi lại là người hiểu rõ bản công tử nhất trong thế giới này, ngươi rất giỏi."
La Hồng nói, tóc bạc đầy đầu tản ra, rút Cổ Kiếm Địa Giao bắt đầu chậm rãi khởi động, động tác có phần hơi ngả ngớn.
Khi La Hồng sắp tiến đến, Hoàn Nhan Liệt Hỏa thật sự cảm giác được một trận áp lực.
Gã ta cố gắng kéo mạnh cung Vạn Thạch, bắn ra từng tiễn từng tiễn.
Nhưng mà, gã ta lại phát hiện một điều kỳ lạ, La Hồng bạch y tóc trắng kia, thân thể như ma quỷ, nơi hắn vừa đứng chỉ còn lưu lại tàn ảnh, những mũi tên của gã ta đều bắn vào khoảng không.
Nỗi sợ hãi và bối rối trong đáy lòng khiến gã ta mất đi bình tĩnh và đúng mực của thần xạ thủ.
Hoàn Nhan Liệt Hỏa cắn răng, đột nhiên rút mạnh một thanh chủy thủ bên hông ra.
Đâm thật mạnh vào bắp đùi, máu dính ra vải, đau đớn dữ dội, mới khiến Hoàn Nhan Liệt Hỏa khôi phục được chút tỉnh táo.
Áp lực của Tà Quân La Hồng mang đến dường như đã ít đi nhiều.
Trong ánh mắt Hoàn Nhan Liệt Hỏa ngưng tụ sát khí, máu trong miệng phun ra, vẩy lên hai tay, bắt đầu kết ấn.