Chương 182: Tài năng của ta kém, nên bước trước một bước thì hơn (1)
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Sự chấn động trong lòng, phải qua một lúc lâu mới có thể bình ổn. Dù sao, mỗi một tên Tà tu trước mặt này, thực lực đều không kém gì ông ta, hơn nữa, Tà tu Ngũ phẩm còn khó giải quyết, khó đối phó hơn Võ tu Ngũ phẩm nhiều.
Rốt cuộc La Hồng đã làm như thế nào?
Trong lòng Lạc Phong cực kì chấn động.
La Hồng có thể giết chết Hoàn Nhan Liệt Hỏa trong Hoàng bảng, Hoàng Nhan Liệt Hoả là thiên kiêu Hoàng Bảng nhưng nếu đem ra so với Tà tu Ngũ phẩm lăn lộn trong bóng tối lâu năm thì chưa chắc có thể chiếm được ưu thế.
Đó là còn chưa bàn đến mười tám têm Ngũ phẩm, mười tên Lục phẩm……
Nhiều Tà tu như vậy, cho dù là tu sĩ Tứ phẩm gặp phải cũng sẽ phải tạm né đi.
Lạc Phong quả thực nghĩ nát đầu cũng không nghĩ ra, sao La Hồng có thể chiến thắng được đám Tà tu đó, chẳng lẽ La Hồng đã có thực lực Tứ phẩm?
Thất phẩm bằng Tứ phẩm…… tiềm lực bậc này. Mười người đứng đầu Hoàng bảng kia còn có thể so sánh sao?
Hậu đường của nha môn có vài phần an tĩnh.
Phương Chính đang nghiêm túc đắm chìm trong suy nghĩ của bản thân, còn Tử Vi thì ngồi ngẩn người trên ghế, Lạc Phong cùng huyện lệnh cũng im lặng uống trà.
Thời gian cứ trôi chậm rãi, Triệu Đông Hán tới.
Trong bóng đêm dáng vẻ Triệu Đông Hán phong trần mệt mỏi tiến vào hậu đường. Lạc Phong đã uống hết nửa bụng nước trà, liền nhanh chóng vực dậy tinh thần, nhiệt tình đứng dậy.
“Triệu tráng sĩ tới rồi. La công tử nghỉ ngơi rồi sao?”
Lạc Phong cười hỏi.
Triệu Đông Hán gật gật đầu.
“Có thể nói Triệu tráng sĩ chính là người duy nhất chứng kiến trận chiến giữa công tử cùng đám Tà tu, ngươi mau kể cho chúng ta biết, rốt cuộc là đám Tà tu kia bị giết như thế nào?”
Trong lòng Lạc Phong vô cùng ngứa ngáy.
28 tên Tà tu, 28 người Lạc Phong cũng không thể đánh thắng được, vậy mà La Hồng cư nhiên có thể dùng sức của một người giết hết toàn bộ.
Tử Vi vẫn đang ngồi ngẩn người trên ghế cũng nhanh chóng hồi thần, bạch bạch chạy đi, một lát sau, lại xách theo túi hạt dưa trở về.
Cho dù là Phương Chính đang án binh bất động cũng nghiêm túc lắng nghe.
Da mặt Triệu Đông Hán hơi run run.
Sau một lúc xấu hổ, liền đột nhiên phun ra một hơi.
Công tử giết 28 Tà tu chỉ trong một trận chiến, đây là chuyện lớn cỡ nào chứ, nếu lão Triệu hắn đã không thể bảo hộ công tử, thì đương nhiên phải giữ gìn thanh danh cho công tử, làm công tử nổi danh thiên hạ!
Lão Triệu uống một ngụm trà, bình tĩnh ngồi xuống, tuy rằng lúc ấy hắn ta ngất đi rồi, cái gì cũng chưa nhìn thấy.
Nhưng với hiểu biết của hắn đối với công tử hắn ta cũng đoán được hầu hết quá trình.
Dù sao thì việc khen ngợi công tử như thế này, đối với lão Triệu mà nói, là việc quá quen thuộc rồi.
“Dưới ánh trăng người như ngọc, công tử chính là tuyệt thế vô song!”
“Công tử nhà ta một thân chính khí, tà sát không thể xâm! 28 tên tà tu đối chiến với công tử nhà ta, thứ đầu tiên phải chịu đó là khí Chính Dương khiến người ta loá mắt kia. Khí Chính Dương như lửa, như từ trên trời giáng xuống, công tử nhà ta tuy rằng mới vừa trở thành đệ tử của phu tử nhưng đã gõ 360 hồi chuống thánh nhân, ngưng tụ chính khí trường hà, trời sinh áp chế Tà tu, đám Tà tu ấy đánh thế nào được?”
“Thiên phú kiếm đạo công tử càng yêu nghiệt vô song, được Trần đại nhân thân truyền, còn có 36 ý chí Thánh Nhân phụ thể, mấy kiếm vụt qua, Bạch long hiển hiện, một kiếm liền áp chế 28 Tà tu, cùng nhóm Tà tu chiến đến trời đất u ám, đất nứt núi đổ!”
“Trong phút chốc, chỉ nghe được kiếm khí trên người công tử nhà ta dâng lên, một kiếm như muốn xé cả đất trời, bâng quơ hô một tiếng, ‘xem kiếm đây’!”
“Kiếm khí trong kiếm Địa Giao dâng lên, tựa vạn kiếm quy tông, lướt qua cổ của mỗi tên Tà tu, tất cả liền mất mạng.”
Triệu Đông Hán kể lại vô cùng lưu loát, vừa lúc mấy ngày nay hắn ta trà trộn ở trà lâu, cũng học được mấy món nghề chỗ người kể chuyện, lần kể lại này, hắn ta nói liên tục, nhả chữ như nhả ngọc khiến cho đám người Lạc Phong và Lưu huyện lệnh sửng sốt không thôi.
Bởi vì, bọn họ cảm thấy Triệu Đông Hán nói quả thật có vài phần đạo lý, trong đầu cũng không tự chủ được hình dung ra cảnh chiến đấu Triệu Đông Hán miêu tả.
Triệu Đông Hán uống một ngụm trà, cảm thấy mỹ mãn.
Tử Vi một bên cắn hạt dưa, một bên trừng lớn đôi mắt xinh đẹp.
Phương Chính nắm lấy bản tóm tắt vụ án, hơi hơi nhíu mày, nói: “Có vấn đề, nhiều Tà tu như vậy, tà sát khí tuy không quá khủng bố, nhưng cũng có thể gọi là cường đại, vậy tà sát khí sau khi bọn chúng chết đã đi đâu rồi.”
Lạc Phong cũng nghĩ tới vấn đề này, nhìn về phía Triệu Đông Hán.
Vết sẹo trên mặt Triệu Đông Hán hơi hơi giật giật, cười nhạt.
“Không nhìn thấy những Tà tu đó sau khi chết vẫn duy trì tư thế quỳ sát thành tín nhất sao? Công tử nhà ta lấy khí Chính Dương của bản thân tinh lọc tà sát trên người bọn chúng.
Lời nói vừa dứt.
Trong hậu đường huyện nha vang lên những tiếng giật mình bừng tỉnh.
Đến cả Phương Chính cũng không còn nghi ngờ gì nữa, viết miêu tả vào trong hồ sơ, dù gì thì khí Chính Dương trên người La Hồng như ánh mặt trời lộng lẫy bắt mắt kia, bọn họ cũng tận mắt nhìn thấy.
Phương đông dần dần xuất hiện ánh mặt trời.
Khi tia sáng đầu tiên của buổi sáng xuyên qua màn sương mù của màn đêm, lan tỏa khắp mặt đất, mang theo ánh sáng và sức nóng, Triệu Đông Hán thần thanh khí sảng đi ra khỏi huyện nha.
Hắn ta vô cùng hài lòng đi về phía La phủ.
Với khí huyết Võ tu Thất phẩm của hắn ta, dù một đêm chưa ngủ, cũng không tính là việc gì lớn.
“Hôm nay công tử tới học cung, lão Triệu ta có thể đến quán trà ngồi một lát, thuận tiện nói cho những hiệp khách giang hồ chả có tí hiểu biết kia về hành động vĩ đại công tử tối nay!”
Triệu Đông Hán nghĩ đến đây liền bật cười, vết sẹo trên mặt như con rết vặn vẹo lên.