Chương 191: Một Kiếm mở tinh màn (1)
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Trên đường dài, lại lần nữa trở nên thanh tĩnh, lạnh lẽo, xe ngựa của Trường Bình quận chúa đã đi ra khỏi huyện An Bình, đi về phía Thiên Cơ Bí Cảnh.
Toàn thân Triệu Đông Hán chảy đầy mồ hôi lạnh, bị gió thổi qua, có cảm giác rét buốt như bị băng sương dán sát thân thể, len thẳng vào trong lòng.
"Thật đáng sợ!"
Triệu Đông Hán là hán tử đã từng chém giết trên chiến trường, nhưng lúc này nghĩ lại cảnh vừa rồ vẫn cảm thấy sợ hãi.
Bởi vì đối mặt với Cung Hạo, khiến hắn ta như có cảm giác, chỉ trong chớp mắt, hắn ta sẽ bị người này một kiếm chém chết vậy. Kiếm khí sắc bén được phóng thích ra kia, khiến cho người ta khó mà chống lại được sự kiềm chế và ngột ngạt.
"Công tử, đừng đi Thiên Cơ Bí Cảnh này, quá nguy hiểm, Cung Hạo nhìn chằm chằm người, còn có Vũ Cử gì đó nữa, bọn họ đều là tu sĩ ở thứ hạng cao trên Hoàng Bảng, thời gian công tử tu hành ngắn ngủi, đừng cứng đối cứng với bọn chúng!"
Triệu Đông Hán khuyên nhủ.
Mặc dù La Hồng đã giết chết hai mươi tám tên tà tu, hắn ta cũng rất có lòng tin với La Hồng.
Thế nhưng đám người Cung Hạo, Vũ Cử là thiên kiêu nổi tiếng trên Hoàng Bảng, áp lực mang đến vẫn rất to lớn và kinh khủng.
Khiến cho lòng tin của hắn ta đối với công tử nhà mình hơi dao động, dù sao La Hồng cũng tu hành chưa đến một tháng, dù thiên phú rất yêu nghiệt, nhưng mà cũng cần thời gian trưởng thành.
La Hồng thu hồi quyển sổ da người, nhìn phố dài trống vắng, nheo mắt cười cười.
"Lão Triệu, ngươi đưa Tiểu Đậu Hoa trở về, thuận tiện nói với Trần thúc một tiếng, ta đi khám phá thử Thiên Cơ Bí Cảnh này, không cần chờ ta về ăn cơm đâu.”
La Hồng nói.
Nói xong nhận lấy kiếm Địa Giao trong tay Tiểu Đậu Hoa, đeo trên người.
Cung Hạo giở trò trang bức trước mặt hắn một hồi rồi rời đi, khiến trong lòng La Hồng cũng có chút khó chịu. Vừa lúc hắn đã viết tên của đối phương lên Tiểu Bản Bản, vậy... Tìm một cơ hội làm thịt hắn ta thôi!
Kiếm tu Tứ phẩm sao?
Áp lực rất lớn, nhưng mà La Hồng cảm giác, bây giờ mình vẫn có thể thử khiêu chiến với tu sĩ Tứ phẩm một chút.
Có áp lực mới có động lực.
Triệu Đông Hán nghe thấy lời La Hồng nói lập tức hoảng hốt.
Công tử nghe nhầm sao?
Lão Triệu ta khuyên công tử tạm thời chấp nhận thất bại.
Chứ không phải bảo công tử cố gắng gượng đâu!
Bây giờ Thiên Cơ Bí Cảnh đối với công tử mà nói chính là đầm rồng hang hổ, hơi không cẩn thận liền vạn kiếp bất phục.
"Công tử, đừng... Đừng... Chúng ta... Bàn bạc kỹ hơn đã."
Tiểu Đậu Hoa cũng ấp úng, đỏ mặt nói.
Cung Hạo kia rất nguy hiểm, hơn nữa, bởi vì nàng mà La Hồng đã đắc tội với Trường Bình quận chúa, bây giờ Trường Bình quận chúa mang theo nhiều cường giả đi vào Thiên Cơ Bí Cảnh như vậy, nếu La Hồng vẫn đi vào bên trong bí cảnh, đây chẳng phải là chịu chết sao?
La Hồng nhìn thoáng qua Tiểu Đậu Hoa và Triệu Đông Hán, hắn cảm nhận được bên trong đôi mắt của hai người đều là lo lắng.
Cảm động thì cảm động, nhưng mà bọn họ không có niềm tin vào La Hồng hắn như vậy sao?
Hắn giơ tay lên, nhéo nhéo khuôn mặt trắng nõn trơn nhẵn của Tiểu Đậu Hoa, khiến khuôn mặt nàng kéo dài mấy phần.
"Bàn bạc kỹ hơn cái rắm! Làm ơn có chút lòng tin với công tử nhà ngươi đi."
La Hồng nói.
Vừa dứt lời, hắn cũng không định nói thêm gì với Triệu Đông Hán và Tiểu Đậu Hoa nữa.
Quay người, tay áo áo trắng tung bay, sải bước đi về phía ngoài thành.
Để lại cho lão Triệu và Tiểu Đậu Hoa một bóng lưng tiêu sái.
Triệu Đông Hán cảm giác chuyện lớn rồi, vội vàng cùng Tiểu Đậu Hoa về La Phủ.
"Đại nhân! Không xong! Công tử một thân một mình đi đến Thiên Cơ Bí Cảnh... Bây giờ bên trong Thiên Cơ Bí Cảnh đối với công tử mà nói sát cơ tứ phía! Rất nguy hiểm!"
Triệu Đông Hán gặp được Trần quản gia ở bên bờ ao hoa sen.
Trần quản gia chắp tay, đang cho cá chép lúc ẩn lúc hiện nghịch ngợm trong hồ nước ăn.
"Vẫn là đi rồi sao?"
"Biết rõ núi có hổ mà vẫn đi …"
"Tính nết giống y như La gia năm đó."
Trần quản gia cười cười.
"Không sao, bên trong bí cảnh, cường giả không cách nào ra tay, dù cho tồn tại nguy cơ, nhưng mà công tử đã có lòng tin đi vào, vậy có thể nói rõ, công tử tin vào thực lực của chính mình, ít nhất... Chắc chắn có thể thoát thân trong lúc nguy cấp."
“Không trải qua tôi luyện, sao có thể trưởng thành? Công tử cần nhanh chóng mạnh lên, bí cảnh này công tử không thể từ bỏ và bỏ lỡ."
Lời nói của Trần quản làm cho Triệu Đông Hán bình tĩnh lại, hắn ta trầm mặc, không nói thêm gì nữa.
Ngay cả Trần quản gia cũng đã nói như vậy, hắn ta còn có thể nói cái gì.
"Đóa hoa ở bên trong nhà ấm, không cách nào gánh chịu mưa to gió lớn trong tương lai…"
"Tương lai mưa gió mãnh liệt, vượt xa tưởng tượng của công tử, nếu suốt dọc đường luôn có cường giả vì công tử che gió che mưa, khó thành người tài."
Triệu Đông Hán cái hiểu cái không.
Trần quản gia cũng không giải thích, nhìn về Thiên Cơ Bí Cảnh đang lơ lửng bên ngoài thành, tỏa ra hào quang vạn trượng kia, ý vị thâm trường.
...
Mặt trời đã lùi về phía tây, tầng mây trên bầu trời, nhiễm một tầng hỏa diễm đỏ bừng, giống như là khuôn mặt của thiếu nữ thẹn thùng.
Giữa trời đất rợp bóng hoàng hôn.
La Hồng đi ra ngoài huyện An Bình, vượt qua đình Nam Lý, chẳng mấy chốc đã nhìn thấy được đền thờ to lớn đột ngột mọc lên từ mặt đất kia.
Dưới chân đền thờ, đã có vô số bóng người xúm lại.
Có bách tích huyện An Bình xem náo nhiệt, cũng có khách giang hồ đến từ các nơi khác.
La Hồng đến tạo nên oanh động không nhỏ, có khách giang hồ thấy La Hồng, lập tức quát khẽ.
Người có tên, cây có bóng.
Bây giờ thanh danh của La Hồng trong huyện An Bình, cũng không phải người bình thường có thể tưởng tượng được.
Đặc biệt là La Hồng đã từng giết tám thiên tài người Hồ trên đường đá Bách Luyện, hơn nữa một lần đánh bại rất nhiều thiên kiêu trên Hoàng Bảng, trở thành đệ tử của phu tử.
Danh tiếng của La Hồng như sấm dậy.
Bùng nổ đến nỗi chính bản thân hắn cũng giật nảy mình.
Đám người tự động tách ra một con đường, để La Hồng đi về phía đền thờ.
Trên mặt mỗi một người dân thường hay là khách giang hồ khách, đều toát ra vẻ hưng phấn.
Loại cảm giác được vô cùng hoan nghênh cổ quái này, làm cho La Hồng rất bất đắc dĩ.
Hắn rõ ràng đã cố gắng tự bêu xấu chính mình rồi, vì sao thanh danh của hắn lại cứ như càng ngày càng tốt hơn?!
La Hồng không còn lời nào để nói, chỉ có thể duy trì nụ cười ôn hòa, đeo cổ kiếm Địa Giao, đi tới phía dưới đền thờ.
Mà lúc này, phía dưới đền thờ phía, hội tụ rất nhiều thiên kiêu.
Đạo bào của Văn Thiên Hành tung bay không ngừng, lơ lửng giữa không trung, khóe mắt nặng nề run lên, giống như là lấy sức một mình ông ta chống dỡ cánh cửa ra vào của bí cảnh.
Trên con đường cách đền thờ không xa.
Không ngừng có xe ngựa phi như bay xuống từ những đám mây, đó là thiên kiêu từ các nơi khác, được cường giả trong gia tộc đưa đến huyện An Bình.
La Hồng nhìn lướt qua, nhìn thấy không ít bóng người quen thuộc, đại đa số đều là học sinh của Tắc Hạ Học Cung.
Hắn nhìn thấy Ngô Mị Nương đeo hộp kiếm, cũng nhìn thấy Tiêu Nhị Thất, còn có Long Hổ Sơn Hồng Bách Uy kia, cả Khổ Nguyệt hòa thượng bị La Hồng chém một tay cũng có mặt.
Đều là người quen cũ, ngoài ra cũng có không ít gương mặt lạ.