Chương 220: Giết Cung Hạo! (3)
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Ban đầu Cung Hạo chiếm ưu thế về kiếm pháp, nhưng càng chiến đấu hắn ta lại càng hoảng sợ, hắn ta phát hiện ra La Hồng đang bắt chước chiêu kiếm của hắn ta, càng lúc càng quen thuộc nhuần nhuyễn.
Đây là quái vậy gì đây?!
Đây là thiên phú kiếm đạo gì đây?!
Áp lực vô hình làm con ngươi Cung Hạo co rút nhanh hơn, mà La Hồng không ngừng chém giết.
Bóng kiếm khua nhanh, kiếm của của hai người va chạm trong màn mưa, vang lên tiếng giòn giã, đốm lửa không ngừng tung tóe.
Trên người La Hồng có thêm chút vết thương do kiếm gây ra, trên người Cung Hạo cũng xuất hiện vài vết thương chảy máu ồ ồ.
Hai người như sấm và gió thay đổi không ngừng, va chạm không dứt.
Đột nhiên!
La Hồng lùi về sau một bước, trong tay xuất hiện một bình đan dược, đổ ra từ trong bình ba viên đan bỏ vào trong miệng.
Trong phút chốc, khí huyết trong cơ thể của La Hồng sôi trào.
Tinh lực cuồn cuộn như sóng lớn sông Trường Giang và Hoàng Hà, Cố Bản Bồi Nguyên Chuyển Sát Sát Đan!
Nuốt xuống ba viên, khí huyết La Hồng như nước sôi ùng ục, sức mạnh tăng vọt lên!
Cung Hạo ngạc nhiên, một chiêu kiếm của La Hồng chém tới, mạnh mẽ như sức mạnh của Võ tu, cắt đứt gan bàn tay của Cung Hạo, làm Cung Hạo ho ra máu.
Phi kiếm bị bắn ra.
La Hồng nắm kiếm Địa Giao, con ngươi đỏ sậm, trong nháy mắt ép đến gần.
Dán sát vào người của Cung Hạo.
Hai người lướt đi trong màn mưa, thanh kiếm Địa Giao trong tay La Hồng trượt về phía trước, ép sát vào lồng ngực Cung Hạo, kiếm khí ẩn chứa trong kiếm Địa Giao nháy mắt cắt nhỏ trái tim đang đập mạnh mẽ trong lồng ngực của Cung Hạo!
Ầm!
Phần lưng Cung Hạo bị đánh văng vào mặt tường căn nhà màu trắng ngói đen.
Đôi mắt La Hồng đỏ quạch.
Rút kiếm, tuốt kiếm.
Đâm rồi lại đâm!
Đâm nát bét lồng ngực của Cung Hạo!
Trong lúc đó mưa máu bay, tường màu trắng, nhuộm thành một đóa hoa màu máu nở rộ!
Mưa rơi lất phất giữa đất trời.
Có lẽ là do truyền thừa đã có người nhận, cơ duyên đã bị người ta lấy đi, nên cơn mưa vốn ẩn chứa nguyên khí cũng đã bắt đầu biến những giọt nước mưa bình thường.
Rơi tí tách tí tách, tựa như đang gột rửa mùi máu tanh nồng nặc bên trong tòa thành cổ.
Mái ngói màu đen, bức tường màu trắng.
Thân thể Cung Hạo dựa trên bức tường, sau lưng tràn ra một đóa hoa máu đỏ tươi, tựa như hoa Mạn Đà La tanh máu trên con đường đi xuống hoàng tuyền.
Sợi tóc của Cung Hạo rũ xuống, từng giọt nước men theo nước mưa tí tách rơi xuống.
Lồng ngực của hắn ta bị La Hồng dùng kiếm đâm nát, máu thịt bét nhè, sức sống nhanh chóng bị hao mòn.
Cung Hạo hiểu rõ, hắn ta sắp chết rồi.
Hắn ta ngửa đầu lên nhìn màn mưa rền rĩ, mọi thứ trong thiên địa đều đang nhanh chóng vụt qua.
Sự hăm hở, sự kiêu ngạo từng muốn chỉ kiếm vào tiên nhân của hắn ta, bây giờ cũng chẳng còn cơ hội nào nữa.
Thật ra hắn ta chết có hơi oan uổng, nếu không có thanh kiếm đột nhiên bay đến kia, nếu không có Phù Giáp Lực Sĩ và Chưởng Tâm Lôi đó...
Chưa chắc là hắn ta sẽ chết, thậm chí người chết có thể là La Hồng.
Tất nhiên, Cung Hạo đoán chừng La Hồng vẫn còn có mánh khóe chưa sử dụng, hắn ta biết, La Hồng còn một chiếc mặt nạ có thể tăng cường sức mạnh.
Nhưng mà Cung Hạo không sợ, chiến đấu một cách công khai quang minh chính đại thì hắn ta chẳng sợ.
Nhưng mà, hắn ta lại bị một thanh kiếm đánh lén, lại còn phải chịu đòn bất ngờ từ Phù Giáp Lực Sĩ và Chưởng Tâm Lôi...
Hắn ta thật sự oan uổng.
Hắn ta nhìn La Hồng đang đứng dưới cơn mưa, bỗng nhiên nở nụ cười.
Hắn ta không hận La Hồng.
Hắn ta muốn giết La Hồng, bị La Hồng giết lại cũng chỉ là chuyện đương nhiên, thậm chí hắn ta còn hơi khâm phục La Hồng... Thiên tài đi vào bí cảnh này nhiều như thế nhưng đều bị một mình La Hồng giết sạch.
Kiếm Tu, chính là thế này, thần cản giết thần, Phật cản giết Phật!
Người Cung Hạo hận chính là Hồng Bách Uy, là Long Hổ Sơn...
Hắn bị người ta ám toán!
"Long Hổ Sơn... Hồng Bách Uy..."
Cung Hạo cảm thấy mí mắt ngày càng nặng nề, hắn ta hé miệng, khạc ra từng ngụm máu đen thật lớn.
Sau một khắc, không biết hội tụ được sức mạnh từ nơi nào trong thân thể làm hắn ta ngửa đầu, gào to lên một tiếng thét vô cùng không cam lòng.
"Long Hổ Sơn! Hồng Bách Uy!!"
Leng keng leng keng....
Đúng vào lúc này, sáu chuôi kiếm rơi trên mặt đất như được ai đưa đường dẫn lối, không ngừng rung động leng keng leng keng, dường như cảm nhận được tiếng thét không cam lòng trước khi chết của Cung Hạo.
Hồi lâu.
Kiếm cũng yên tĩnh trở lại.
Mà Cung Hạo mở to mắt trừng trừng, khí tức sinh mệnh cũng biến mất.
Nơi xa, Tiêu Nhị Thất và Ngô Mị Nương cùng im lặng,
Cung Hạo xếp thứ bảy trên Hoàng bảng cứ thế chết rồi.
Phải biết là, mười thứ hạng đầu trên Hoàng bảng ở nhiệm kỳ trước, cơ bản đều đã trở thành tu sĩ vang danh được xếp trên Thiên bảng.
Giống Hóa Long Kiếm lúc ban đầu cũng từng được xếp vào hạng mười trên Hoàng bảng.
Mà bây giờ, Cung Hạo cứ thế chết ngắc rồi, một đời oai hùng cứ thế lặng lẽ ngã xuống.
"Thảm quá đi... Bị Hồng Bách Uy đánh lén thật thê thảm."
Tiêu Nhị Thất chẹp miệng, lắc đầu.
Tiểu đạo sĩ Hồng Bách Uy này có thù oán gì với Cung Hạo chứ?
Ngô Mị Nương lại im lặng suy tư, nghiêm túc nói:
"Có lẽ là tranh đấu giữa các đạo phái chính thống."
"Cung Hạo tới từ Tư Thiên Viện, tuy rằng Tư Thiên Viện chịu sự quản lý của triều đình nhưng mà bị lệ thuộc vào Côn Luân Cung, mấy ngàn năm qua Côn Luân Cung và Long Hổ Sơn vẫn luôn tranh đoạt môn đạo chính tông, Long Hổ Sơn lại bị Côn Luân Cung đàn ép từ ngàn năm rồi... Có lẽ, đây là gút mắc ân oán giữa hai người bọn họ."
Ngô Mị Nương suy nghĩ một chốc, nói.
Tiêu Nhị Thất nghe thế cũng cảm thấy rất có lý.
Nếu không bọn họ cũng không thể nghĩ ra được vì sao Hồng Bách Uy lại ra tay đánh lén giết chết Cung Hạo.