Chương 219: Giết Cung Hạo! (2)
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Có điều, mặc dù như vậy thì lồng ngực của hắn vẫn bị thủng một lỗ lớn, máu tươi không ngừng bắn tung tóe ra!
Mi tâm trên trán La Hồng giật giật, tinh thần dao động, khóe miệng nhếch nhếch, điều khiển Thiên Cơ kiếm, lần thứ hai bay vút ra.
Thanh Thiên Cơ kiếm này chính là kiếm của Đạo Môn, ngoài sự sắc bén thì khi dùng tinh thần lực để điều khiển, sẽ vô cùng nhanh nhạy!
Đây mới thực sự là bảo kiểm!
Vốn La Hồng định tìm thời gian đến đỉnh đầu pho tượng gỡ kiếm xuống.
Nhưng lại không ngờ rằng có người tự mình dâng tới!
Cung Hạo bị trúng một chiêu kiếm, tức giận rống lên một tiếng, Lục Côn Luân rung lên, đẩy thanh Thiên Cơ kiếm đang bay tới lần nữa kia, trận pháp cũng bắt đầu xuất hiện lỗ hổng!
Giống như sức mạnh của đỉnh núi sụp đổ bắt đầu xuất hiện lỗ thủng, La Hồng rống lên một tiếng bén nhọn, tóc tai bay lên, Bạch Long vút lên trời, kiếm sơn trong tay bay lên như diều gặp gió!
Ầm!
Tiếng nổ tung ầm vang!
Thân thể La Hồng rơi xuống đất, hai chân chống đất, vẽ ra một màn nước tung tóe trên thảm đá xanh đọng nước.
Thân thể Cung Hạo run lên, sáu thanh phi kiếm lần nữa bao bọc lơ lửng quanh người của hắn.
Khí thế ngông cuồng tự cao của hắn bị phá vỡ!
Trước ngực nhuốm máu, kiếm sơn bị phá, cả người Cung Hạo nhìn qua hơi nhếch nhác, sự tức giận xông thẳng lên đầu.
Hắn ta muốn tiếp tục điều khiển kiếm khí trong cơ thể thi triển Lục Côn Luân.
Có điều, ngay khi hắn ta điều động phi kiếm.
Thì phía sau hắn ta, trong chớp mắt tia sáng bỗng nhiên trở nên u tối ảm đạm, giống như bị con quái vật khổng lồ bao phủ!
Cung Hạo ngẩn ngơ.
Bỗng nhiên quay đầu lại.
Lúc này thời gian tựa như ngừng lại, Cung Hạo chỉ nhìn thấy phía sau lưng hắn có một Phù Giáp Lực Sĩ khổng lồ hiện lên, Lực sĩ thét gào, giống như quả đấm của chuông lớn, đột nhiên rơi xuống.
"Phù Giáp Lực Sĩ của Long Hổ Sơn?!"
Cung Hạo choáng váng!
La Hồng còn biết đạo thuật của núi Long Hổ hay sao?
Không... Không đúng!
Không phải là La Hồng!
Cung Hạo trừng lớn cả mắt, có người ngầm hại hắn ta!
Ầm!
Sáu thanh phi kiếm nhanh chóng bay ra, làm thành một cái khiên kiếm chắn trước người hắn, tốc độ quá nhanh, tốc độ hình thành khiên kiếm cực kỳ nhanh, ngay lúc này, Phù Giáp Lực Sĩ mới nện xuống một đấm.
Đùng!!!
Một quyền nổ tung vang dội, làm hạt mưa rơi xuống từ trên trời nhanh chóng nổ vụn thành bột nước.
Mà khi một đấm này của Phù Giáp Lực Sĩ nhanh chóng dừng lại trước Cung Hạo.
Cung Hạo ngẩng đầu lên, không biết từ khi nào bên trên đỉnh đầu của hắn đã có vô số hạt mưa hội tụ lại thành một bàn tay lớn.
Trong lòng bàn tay to như có sấm chớp cuồn cuộn.
Ầm ầm!!!
Một tiếng sấm sét nổ vang, một tia chớp đánh xuống.
Trong nháy mắt Cung Hạo bị đánh trúng, rớt xuống mặt đất, hẻm sâu cũng bị chấn động, nước mưa văng lên cao ba thước!
Toàn bộ con hẻm sâu, trong chớp mắt không có một tiếng động nào.
Tiêu Nhị Thất và Ngô Mị Nương đứng nhìn tới ngơ ngẩn.
Có chuyện gì vậy?
Lực Sĩ Phù Giáp, còn có Chưởng Tâm Lôi...
La Hồng còn có những năng lực này nữa sao?
Từ xa, gương mặt của Hồng Bách Uy cũng trắng bệch.
Đệt!
Không phải Cung Hạo!
Đánh lén nhầm người rồi.
Trong lòng hắn ta đang gào thét.
Từ lúc hắn ta nhìn thấy Thiên Cơ kiếm xuyên thấu vào lồng ngực của Cung Hạo, hắn ta đã biết rõ... Má nó thanh Thiên Cơ kiếm này tuyệt đối cũng không phải do Cung Hạo cướp đi, vậy tất nhiên Bắc Đẩu Kinh cũng không phải do Cung Hạo lấy đi.
Phù Giáp Lực Sĩ và Chưởng Tâm Lôi của hắn ta sợ là đã đánh nhầm người rồi.
Lần này xem như đắc tội Cung Hạo thảm rồi.
Khi Cung Hạo bị Chưởng Tâm Lôi đánh rớt xuống đất thì La Hồng đang đứng vững bỗng chốc nhúc nhích.
Kiếm Địa Giao vung lên, chân đạp tung tạo ra một chuỗi bọt nước, như cánh chim nhạn đạp bùn, bay đến gần sát Cung Hạo.
Cả người Cung Hạo bị đánh cháy sém, tỏa ra khói xanh, sáu thanh phi kiếm mất hết lực rớt xuống đất, cả người nhìn rất chật vật khổ sở.
Ai mà bị sét đánh một cái thì cũng đều chật vật thảm hại như vậy.
Cung Hạo có một cảm giác oan ức không tên, trong đầu của hắn ta chỉ nghĩ ra được một cái tên.
Hồng Bách Uy!
Có thể sử dụng Phù Giáp Lực Sĩ và Chưởng Tâm Lôi chỉ có mình Hồng Bách Uy của Long Hổ Sơn!
Không thù không oán gì, tại sao tên đạo sĩ thúi này lại phải hãm hại sau lưng hắn ta!
Mà lúc này hắn ta cũng không kịp suy nghĩ những thứ này, La Hồng đã cầm kiếm đâm tới đây, quyết định chiến đấu gần!
Sắc mặt Cung Hạo rất trầm trọng, chiến đấu ở khoảng cách gần hắn ta sẽ rất thiệt thòi!
Bởi vì hắn ta biết rõ La Hồng có bí thuật tinh thần của Phật Môn, lại thêm thuật Câu Linh Khiển Tướng của Đạo môn kia nữa, thời gian cận chiến, hắn ta sẽ phải luôn luôn đề phòng những đòn chém giết này của La Hồng.
Keng!
Vết thương lớn trước ngực của Cung Hạo ồ ạt chảy ra máu, hắn ta dùng kiếm khí khóa lại khí cơ của bản thân, khóa chặt dòng máu đang không ngừng chảy ra trên người mình.
Hắn ta tiện tay cầm một thanh kiếm lên, vung kiếm nắm chặt lại, ngăn chặn thanh Địa Giao đang bổ xuống của La Hồng.
Tiếng vang giòn giã nổ tung trong màn mưa, nước đọng trên đất bắn lên tung tóe, La Hồng rút kiếm, đổi sang thế chẻ bổ mạnh xuống, xẹt qua một độ cong, xiên hướng về cổ của Cung Hạo.
Một thân kiếm khí của La Hồng chẳng còn dư lại bao nhiêu, Cung Hạo cũng vận dụng kiếm khí ngăn chặn miệng vết thương, không để máu tươi chảy ròng ròng, miễn cho sức sống bị hao mòn.
Keng keng keng!
So đấu chính là kiếm pháp thuần túy nhất, so đấu chính là năng lực phản ứng và sức mạnh của thân thể!
Nước đọng bị vỡ ra, không ngừng bắn tung tóe ra khắp bốn phía, màn mưa rơi xuống từ trên trời đều bị phá ra, hoàn toàn không thể nào đến gần quanh thân thể của hai vị kiếm khách đang giao chiến.