Chương 239: Công tử, nguy rồi! (2)
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Ly Thiên Hà cả người đẫm máu, ngã trên mặt đất, trước ngực một khối máu thịt bị đào rỗng, xương tỳ bà bị bóp nát, tứ chi thậm chí còn bị đánh gãy, bộ dáng cực kỳ thê thảm.
Văn Thiên Hành khoanh tay, an tĩnh đứng một bên, ông ta không đáp lại lời nói của thái tử, cũng không cự tuyệt.
Ngụy Thiên Tuế liếc mắt nhìn ông ta, âm trầm cười, làm Ly Thiên Hà trọng thương xong, liền rời khỏi cung điện.
Đại Lý Tự Từ Uẩn ăn mặc áo gấm, nhìn về phía Văn Thiên Hành, bất đắc dĩ cười cười.
“Văn thái phó chắc hẳn đang rất đau đầu?”
“Xem ra ân oán giữa Thái Tử cùng La gia rất khó hóa giải……”
Từ Uẩn là một nam nhân trung niên rất nho nhã, nhìn qua thì giống đại thúc hiền từ.
Hai bọng mắt đen sì, nặng trịch của Văn Thiên Hành run lên: “n oán trong thiên hạ phần lớn đều không thoát khỏi một chữ tình, thái tử phi vì trưởng tử của La gia mà chết, trong lòng Thái Tử có oán hận cũng bình thường.”
“Lúc trước Thái Tử cầu Hạ hoàng nghiêm trị La gia, Hạ hoàng chưa đáp ứng, hiện giờ Thái Tử cầm quyền, những mệt mỏi, những oán hận lúc trước, tự nhiên đều phải phát tiết ra.”
“Huống hồ, Hạ hoàng bế quan, quyền thế La gia mấy năm nay đúng là ngập trời, một vương một tướng, nếu những nam nhi đó của La gia chưa chết, sợ là hiện giờ một nửa triều đình đều nằm trong tầm khống chế của La Gia”
“Hiện giờ La gia lại xuất hiện chân long, La Hồng này ……”
Văn Thiên Hành chậm rãi nói.
Đôi mắt của Từ Uẩn ngay lập tức trở nên ngưng trọng: “La Hồng này …… Thật sự lợi hại thế sao?”
“So với trưởng tử lúc trước của La gia thì thế nào?”
Từ Uẩn nhìn về phía Văn Thiên Hành, thế mà trên cái mặt đầy nếp nhăn của Văn Thiên Hành lại rung lên, cười cười: “Người này càng tàn nhẫn độc ác hơn, giết người như ma, khi Thiên Cơ bí cảnh khép lại, phía sau người này là vô số thi thể thiên tài ngã xuống như mưa …… Trưởng tử La gia xách dép chạy theo cũng không kịp.”
“Thái Tử muốn nâng đỡ Sở gia để thủ tiêu La gia, cũng là vì La Hồng, nếu không có La Hồng…… Trấn Bắc vương có lẽ sẽ ngay lập tức lựa chọn quy ẩn trần thế, dù sao, La Hậu cũng không đảm đương nổi kì vọng của Trấn Bắc vương.”
Thanh âm khàn khàn của Văn Thiên Hành quanh quẩn trên hành lang dài.
Từ Uẩn nheo mắt.
“Có thể lấy Sở gia thủ tiêu La gia được sao? Chỉ bằng việc La Hậu còn đang chưởng quản 30 vạn hắc kỵ, Sở gia có năng lực gì để thay thế La Hậu?”
“Uy tín của La Nhân Đồ trong quân cũng không phải dễ dàng thủ tiêu như vậy.”
“Nếu ép cho La Hậu phản Đại Hạ……”
Lời nói của Từ Uẩn làm Văn Thiên Hành cười.
“Được cá quên nơm, từ xưa đều không phải như vậy sao?”
“Trấn Bắc Vương phản đối Hạ hoàng nạp Huyền Ngọc phi, như đoạt đi con đường bất tử của Hạ hoàng, có lẽ Trấn Bắc vương chỉ đang thăm dò, nhưng đối với Hạ hoàng mà nói, La gia đã duỗi tay quá dài.”
“Còn về việc phản Đại Hạ, chỉ cần Hạ hoàng còn sống, cho dù La gia có phản, cũng không tạo lên sóng to gió lớn gì, thậm chí còn khiến La gia lâm vào cảnh vạn kiếp bất phục.”
……
Trấn Bắc vương phủ.
Có bóng đen hòa với màn đêm vụt qua, xuất hiện trước mặt Trấn Bắc vương đang ngồi ngay ngắn trong trường đình.
“Vương gia, Ngụy Thiên Tuế ném một người bị thương ở trước phủ, có mang vào không ạ?
Hắc ảnh hỏi.
Trấn Bắc vương nhìn bàn cờ trước mặt, trong tay cầm quân cờ lập tức hạ một nước.
Hồi lâu, mới phun ra một hơi.
“Mang vào đi.”
“Vâng.”
Bóng dáng đáp, biến mất ngay trong màn đêm.
“Vương gia không cần mời, bổn gia đã tự mình tới cửa.”
Một trận gió lớn rít gào.
Ngụy Thiên Tuế nháy mắt hóa thành một đạo tàn ảnh hạ xuống, dừng trong đình vương phủ, trong tay dẫn theo Ly Thiên Hà huyết nhục mơ hồ, mang theo nụ cười âm hiểm, nhìn Trấn Bắc vương.
“Vương gia, ta theo lệnh của thái tử mang hậu lễ đến tặng cho vương gia.”
Dứt lời, thân hình huyết nhục mơ hồ của Ly Thiên Hà bị ném trên mặt đất.
Mà thân ảnh cùng với tiếng cười sắc nhọn của Ngụy Thiên Tuế nháy mắt đã biến mất trong vương phủ.
Tu vi của lão thái giám này sâu không lường được.
Trấn Bắc vương từng bước một đi ra khỏi đình, đi tới bên cạnh Ly Thiên Hà máu me đầy người, đôi mắt dao động kịch liệt.
“Đừng lo lắng, bổn vương nhất định sẽ cứu được ngươi.”
Trấn Bắc vương thở dài.
Ly Thiên Hà lại nở nụ cười sầu thảm:“Vương gia chớ lo, không chết được.”
“Vương gia, tâm tư của thái tử hẹp hòi, thái tử đã điên rồi, y dùng quận chúa Trường Bình làm mồi nhử, để cho công tử giết, rồi lợi dụng điều này để gây khó dễ…… Công tử, lâm nguy.”
Ánh mắt Trấn Bắc vương dần dần trở nên sâu xa.
“Hạ Cực……”
……
Đêm dài.
Cửa thành thành Thiên An đột nhiên ầm ầm mở ra.
Có binh mã từ trong thành hóa thành tia chớp màu đen phi nhanh trên mặt đất, cầm thủ dụ, phóng đi bốn phương tám hướng.
Có hướng lên phương bắc, cũng có xuôi về phương nam đi Giang Lăng.
Mà cũng có một hàng dài binh lính bên hông vác đao chen chúc ra khỏi đế kinh.
Trong xe ngựa, u Dương Phi xốc vải mành lên, lạnh lùng nhìn về hướng huyện An Bình.
……
La Hồng kết thúc việc tu luyện trong tiếc nuối, hắn vẫn không thể đột phá cảnh giới, đạt tới trình độ tà tu Ngũ phẩm.
Trên thực tế, tích lũy đã đủ, tà sát trong đan điền đã tích lũy đủ, nhưng vẫn cần một cơ hội để tiến vào Ngũ phẩm.
Đương nhiên, La Hồng cũng không nóng nảy, từ khi bắt đầu tu hành đến nay mới hơn một tháng, hắn cũng rất vừa lòng khi đã có thể tiến tới tiệm cận Ngũ phẩm.
Hắn ra khỏi phòng, định đến viện của La Tiểu Tiểu, kể cho cô bé nghe chuyện xưa.
Bỗng dưng.
La Hồng cảm ứng được gì đó, mày nhíu chặt.
Hắn đi tới chính sảnh của La Phủ.
Triệu Ngân Hà một thân hắc giáp, đứng thẳng trước cửa.
Ông cảm nhận được sự xuất hiện của La Hồng, xoay người, nghiêm túc nhìn La Hồng.
“Công tử, đã xảy ra chuyện.”
“Mau chạy lên Đông Sơn, vào Học Cung.”