Chương 314: Lấy kiếm trên đầu Thiên tuế (2)
Oanh!
Trên hồ Lạc Thần, ánh mắt La Hồng ngưng trọng, bàn tay đột nhiên nắm chặt, túm về phía sau.
Một cổ kiếm ý mạnh mẽ bùng nổ trên người hắn, như lực hấp dẫn ngập trời trong phút chốc kích động.
Bạch sam của La Hồng bay lên.
"Kiếm, lại đây!"
Phía trên đỉnh đầu Ngụy Thiên Tuế, Phiêu Tuyết kiếm bị hơi thở Nguy Thiên Tuế trấn áp không chút suy chuyển bỗng nhiên phát ra tiếng vang thanh thúy.
Vô số kiếm hoa phát ra.
Kiếm khí như phiêu tuyết.
Như bông tuyết bay bay trong gió bắc gào thét!
Khuôn mặt Ngụy Thiên Tuế đang chắp tay đứng tức khắc cứng đờ.
Không thể nào?!
Sao La Hồng có thể lấy được Phiêu Tuyết kiếm đã được khí tức lão ta phong tỏa được?
Cạch!
Phiêu Tuyết kiếm đột nhiên rung lên, có kiếm khí vắt ngang như chặt đứt gông xiềng, sau đó, hóa thành một luồng ánh sáng bạc vụt bay ra khỏi đỉnh đầu Ngụy Thiên Tuế, lao về phía La Hồng.
Như thể bị La Hồng mạnh mẽ câu đi từ trong tay Ngụy Thiên Tuế.
Thời điểm tay La Hồng nắm chặt lấy Phiêu Tuyết kiếm, dường như vạn vật trong đất trời đều tĩnh lặng.
Ven hồ Lạc Thần, những môn khách giang hồ phát ra âm thanh khó tin, từng ánh mắt dại ra, nhìn về phía Ngụy Thiên Tuế đứng lặng ở thuyền hoa trung tâm kia, và La Hồng lấy kiếm trên đầu Ngụy Thiên Tuế Lấy kiếm đi rồi?
Cứ như vậy...... lấy đi?!
Trong rất nhiều thuyền hoa, sắc mặt của không ít tu sĩ hiện rõ sự kinh ngạc, làm thế nào mà La Hồng có thể lấy được Phiêu Tuyết kiếm đi.
Chẳng lẽ, đại hội thưởng kiếm lần này thật sự chỉ là đại hội thưởng kiếm?
Nếu không phải thế, tại sao La Hồng muốn lấy kiếm đi Ngụy Thiên Tuế lại không ngăn cản một chút?
Đường đường một vị cao thủ Nhất phẩm, chẳng lẽ còn bảo hộ không được một thanh kiếm sao?
La Hồng cười, thời điểm nắm lấy Phiêu Tuyết kiếm, tóc bạc như tơ của La Hồng trong đêm đen tĩnh lặng lại bắt mắt đến vậy.
"Hóa ra cũng chỉ như vậy."
Thanh âm nhàn nhạt quanh quẩn mặt hồ.
Lại làm cho không khí hồ Lạc Thần căng thẳng tới đỉnh điểm.
Ngụy Thiên Tuế nheo mắt lại, sát khí trong mắt kích động, thế nào lão cũng không có nghĩ được, La Hồng vậy mà có thủ đoạn lấy đi Phiêu Tuyết kiếm từ trong tay lão.
Kiếm ý cường đại vừa bùng nổ trên người La Hồng khiến lão cũng sợ hãi cả kinh.
Quả nhiên tên này vẫn còn át chủ bài.
Khó trách dám rời khỏi huyện An Bình, một đường tới phủ Giang Lăng, tham gia đại hội thưởng kiếm này Nhưng có át chủ bài thì sao?
Thiên kiêu yêu nghiệt chân chính trên thế gian này, ai mà không có át chủ bài.
Ngụy Thiên Tuế chẳng thèm để ý.
"Bổn gia nói đại hội thưởng kiếm kết thúc bao giờ? Tự tiện đoạt kiếm, phải tội gì?!"
Nguy Thiên Tuế nhàn nhạt nói.
Vừa dứt lời.
Nguy Thiên Tuế nâng lên tay, một trảo hướng tới La Hồng, lực thiên địa đột nhiên kích động, trong phút chốc, một cổ sức mạnh khủng bố như hóa thành nhà giam từ bốn phương tám hướng ập đến, muốn vây lấy La Hồng để bắt hắn!
Vẻ mặt La Hồng chẳng biến hóa chút nào.
Hắn nắm Phiêu Tuyết kiếm, Thiên Cơ cùng Thuần Quân lơ lửng quanh thân, Hư Ảnh Thánh Nhân trong đan điền trợn mắt, xé rách uy áp thiên địa do Ngụy Thiên Tuế tạo ra, La Hồng đột nhiên đạp chân xuống, trên dưới hồ Lạc Thần lập tức nhấp nhô sóng nước, cuốn lên sóng gió động trời.
Mà thân hình hắn cũng hóa thành một mũi tên màu đen, bắn ra ngoài.
Ngụy Thiên Tuế đứng lặng đầu thuyền, híp mắt: "Coi nhẹ uy áp thiên địa, ngưng tụ hư tướng thánh nhân sao? Không hổ là đệ tử Hị Nhưng Ngụy Thiên Tuế lại không vội ra tay.
Trên ven hồ, có 2 cỗ khí cơ mạnh mẽ vẫn luôn nhắm vào lão.
Thương vương Viên Thành Cương.
Còn có một nữ tử cõng cầm.
Nếu Ngụy Thiên Tuế đoán không nhầm, đó hẳn là hồng nhan tri kỉ của La Hồng Trần năm đó, Tư Đồ Vi.
Ngụy Thiên Tuế nỡ nụ cười.
Lão trên cao nhìn xuống La Hồng hóa thành một luồng ánh sáng bạc đang lao đến ven hồ.
Lão vươn tay, muốn nắm lấy cái đầu bạc trắng kia.
Lão ta nhàn nhạt mở miệng, thanh âm không lớn lại như sấm nổ trên mặt hồ.
"Đại hội thưởng kiếm chưa kết thúc, La Hồng tự tiện đoạt Phiêu Tuyết kiếm. Quy tắc thay đổi, dưới Nhị phẩm đều có thể ra tay, không giới hạn nhân số, giết người này, đoạt bảo kiếm, ai đoạt được bảo kiếm lên thuyền hoa trung tâm, kiếm sẽ thuộc về người đó, hơn nữa, Thái Tử có lệnh, người nắm giữ Phiêu Tuyết kiếm, trở thành kiếm chủ tân nhiệm của Phiêu Tuyết kiếm, sẽ có cơ duyên vào bí cảnh Hoàng Gia một lần"
"Đại hội thưởng kiếm chính thức bắt đầu."
Giọng nói bén nhọn của Ngụy Thiên Tuế lại truyền ra tin tức.
Dứt lời.
Toàn bộ hồ Lạc Thần sau khi an tĩnh được một lúc, trong phút chốc lại như sôi trào.
Đoạt được bảo kiếm còn có cơ duyên tiến vào bí cảnh Hoàng Gia.
Không thể nói dụ hoặc này là không lớn được!
Rầm!
Sau nửa ngày đình trệ, từng con thuyền hoa đột nhiên kích động lao ra.
La Hồng nhìn ba chiếc thuyền hoa ập tới, chặn mọi đường lui của hắn.
Có tu sĩ từ trong thuyền hoa lao ra, hóa thành kinh hồng (1), bay về phía La Hồng.
(1) Kinh hồng: "Hồng" chỉ chim nhạn, "phiên nhược kinh hồng"
nghĩa đen là bay vụt qua như chim nhạn bị hoảng sợ, hình dung về dáng vẻ uyển chuyển nhẹ nhàng của người con gái, hoặc gói lại thành hai chữ "Kinh hồng".
Mục đích của bọn họ rất đơn giản, đoạt Phiêu Tuyết kiếm, trở thành chủ nhân Phiêu Tuyết kiếm!
Tất cả những tu sĩ này đều có tu vi Tam phẩm, không so được với Dư Tam Xuyên cùng Ngô Thanh Sơn, nhưng, áp lực do ba tên Tam phẩm tạo nên vẫn rất lớn.
Mà nơi xa, còn có thuyền hoa kích động đến, như vây thú, vây La Hồng trong đó.
Khí cơ của từng vị Tứ phẩm nổ vang.
Còn có rất nhiều Tam phẩm, đứng lặng đầu thuyền, nhìn chằm chằm La Hồng.
Thân hình La Hồng bất động, đứng lặng trên mặt hồ, bạch y tóc bạc bay bay, nhàn nhạt nhìn đám người xúm lại quanh hắn, hắn không kinh sợ như trong tưởng tượng mọi người, ngược lại là còn cười cổ quái.
"Một chọi một đánh không lại, muốn bắt đầu quần ẩu sao?"
"Nhưng quần ẩu gì đó...... Bản công tử thích nhất"
La Hồng chậm rãi ngồi xổm xuống.
Ánh trăng chiếu rọi lên người hắn, hắn vươn tay, để trên mặt nước.
Nhìn từng tên đạo sĩ xúm lại quanh hắn, nhếch miệng, nhẹ giọng nói.
"Đứng lên!"