Chương 121: Mộng du?
“Vương Hải Minh ở bệnh viện tâm thần bị thứ dơ bẩn bám theo, khi được xuất viện ông ta đã đưa con quái vật đó ra khỏi bệnh viện tâm thần.”
“Hai bên chắc đã tranh giành quyền kiểm soát cơ thể, Vương Hải Minh không thỏa hiệp nên cuối cùng đã chết trong chính ngôi nhà cho thuê của mình.”
Cái chết kỳ lạ của ông ta và những hành vi kỳ quái chỉ xuất hiện vào ban đêm đều hỗ trợ cho suy đoán của Trần Ca.
“Sau khi Vương Hải Minh chết thì con quái vật ông ta mang ra khỏi bệnh viện tâm thần có thể vẫn còn ở trong căn phòng này. Thi thể của ông ta được chuyển đi vào ban ngày, do có cảnh sát và nhiều người vây xem nên con quái vật chắc chắn không dám xuất hiện. Đến buổi tối, phòng 303 đã hoàn toàn bị niêm phong, con quái vật càng không có cơ hội tìm kiếm con mồi.”
“Theo lẽ thường thì con quái vật đi ra từ bệnh viện tâm thần kia luôn bị phong ấn trong phòng nhưng nhìn tình hình này, con quái vật đó không biết bằng cách nào đã đạt được thỏa thuận với chàng trai trẻ ở phòng 302.”
“Có lẽ là do chịu thiệt vì Vương Hải Minh, lần này con quái vật không dùng sức mạnh để chiếm giữ cơ thể của chàng trai trẻ mà là có quan hệ lợi dụng lẫn nhau.”
Trần Ca nhìn mấy cái xác của con chim sẻ trên mặt đất: “Có rất nhiều vết máu trên quần áo, mấy con chim sẻ này căn bản là không đủ, có lẽ thỏa thuận giữa con quái vật và chàng trai trẻ đã bắt đầu từ rất lâu.”
Anh nhớ lại lúc trước những gì chàng trai trẻ đã nói trong phòng. Khi anh chàng ở phòng 302 la hét trong phòng, có nói “Mấy người đừng ép tôi nữa”, câu nói này có thể tiết lộ rất nhiều thứ.
Đầu tiên, cậu ta bị ép buộc phải làm một số việc nhưng những việc này trái ngược ước định ban đầu của cậu ta. Kết hợp với tình hình trong phòng 303, thứ dơ bẩn rất có thể đã ép cậu ta phải mang về một số sinh vật sống.
Mấy con chim sẻ căn bản không đủ để thoả mãn con quái vật đó, vì vậy yêu cầu của nó có thể là những sinh vật sống lớn hơn, chẳng hạn như mèo hoang, chó hoang hay thậm chí là người sống.
Điều thứ hai là cách dùng từ của chàng trai trẻ, khi cậu ta cãi nhau, cách xưng hô với bên kia không phải là “mày” mà là “mấy người”, điều đó cho thấy cậu ta không chỉ bị một thứ dơ bẩn ép. Và đây cũng là điều mà Trần Ca thắc mắc nhất, rốt cuộc Vương Hải Minh đã mang thứ kỳ lạ gì ra khỏi bệnh viện tâm thần?
Sau khi để mọi thứ trở về chỗ cũ, Trần Ca đi về phía cửa sổ. Vì vấn đề góc nhìn, chàng trai trẻ phòng 302 không biết mình đã bị phát hiện, cậu ta thấy Trần Ca đang đi về phía cửa sổ, bèn lập tức rụt lại vào phòng.
“Tối nay phải đề phòng thêm một người.” Trần Ca đạp lên bệ cửa sổ, cánh tay nắm chặt khung cửa sổ, khi đang dịch chuyển trọng tâm, ánh mắt anh quét qua phòng tắm trong phòng 303.
Dường như đằng sau cánh cửa nửa mở có một bóng đen cao gầy, nó có hai khuôn mặt khác nhau.
“Có người?”
Trần Ca nhất thời hoảng sợ, suýt chút nữa là buông tay, anh nhìn kỹ lại thì không thấy gì trong phòng tắm nhưng có thứ gì đó lờ mờ xuất hiện trên tấm gương đối diện với cửa phòng.
Đứng trên mép bệ cửa sổ mà không có biện pháp an toàn nào thì thật nguy hiểm. Trần Ca không dám ở lại lâu, di chuyển phần lớn cơ thể sang phía phòng 304 rồi từ từ chui vào trong phòng.
“Cậu có phát hiện ra gì không?” Bác sĩ Cao lịch sự hỏi.
“Chú nhìn này.” Trần Ca lấy chìa khóa từ trong túi ra: “Bác sĩ Cao, trong bệnh viện của chú có cánh cửa nào cần chìa khóa như vậy để mở không?”
Bác sĩ Cao cầm lấy chìa khóa trong tay Trần Ca nhìn, cái chìa khóa này chỉ lớn hơn chìa khóa bình thường một chút: “Không giống như chìa khóa của phòng phẫu thuật hoặc văn phòng, tôi cũng không rõ lắm.”
Không có được câu trả lời từ bác sĩ Cao, Trần Ca chỉ có thể cất chìa khóa đi, chờ sau khi vào Khu Nội Trú Số Ba mới tìm cơ hội để thử.
“Cậu lục lọi bên cạnh nửa ngày trời chỉ tìm được một chiếc chìa khóa thôi hả?” Bác sĩ Cao cúp điện thoại, lúc đi qua đó thì Trần Ca ra vẻ thần bí nhưng kết quả thì chẳng đâu vào đâu.
“Đừng coi thường cái chìa khóa này, không chừng nó là vật quan trọng cho tối nay.” Trần Ca cất kỹ chìa khóa và liếc vào phòng ngủ: “Môn Nam ngủ chưa?”
“Tôi cho rằng không nên để cậu ta ngủ trong phòng 304, bản thân bệnh nhân sợ môi trường này. Nếu ngủ ở đây, cậu ta rất có thể sẽ tạo cho mình một ám thị tâm lý dẫn đến xác suất gặp ác mộng là rất cao.” Bác sĩ Cao hơi lo lắng về tình trạng của Môn Nam: “Bây giờ đã xác định bệnh tâm lý của cậu ta là do chuyện gặp phải khi còn nhỏ, chúng ta nên kê thuốc đúng bệnh và tư vấn tâm lý về các phương diện có liên quan mới được.”
“Mọi chuyện không đơn giản như chú nghĩ đâu.” Trần Ca kiên nhẫn giải thích với bác sĩ Cao, vì ông chưa thấy qua thứ ở thế giới đó nên trong suy nghĩ có một hạn chế nhất định: “Nếu Môn Nam đơn giản chỉ vì chuyện mẹ bị sát hại khi còn nhỏ mà để lại bóng ma tâm lý, vậy tại sao sau khi chuyển đến nhà trọ này bệnh tình cậu ta mới trở nên nghiêm trọng?”
Bác sĩ Cao không thể nghĩ ra đáp án cho câu hỏi này.
“Chuyện gặp phải khi còn nhỏ chỉ là một nguyên nhân gây ra bệnh nhưng mấu chốt của vấn đề nằm ở nhà trọ này. Chắc chắn có thứ gì đó ở đây đã kích thích nghiêm trọng và khiến cậu ta phát bệnh. Đây mới là nguyên nhân thực sự.” Trần Ca cố gắng không phơi bày sự tồn tại của những thứ đó để diễn đạt suy nghĩ của bản thân.
Bác sĩ Cao nghe xong thì gật gật đầu, mặc dù Trần Ca đem lại cho ông cảm giác không đáng tin cậy nhưng có một điều không thể phủ nhận là bệnh tình của Vương Hân bắt đầu chuyển biến tốt sau lần ở một mình với Trần Ca.
Đứng ở góc độ một bác sĩ, ông rất tò mò về những ý tưởng khác nhau và quá trình điều trị của Trần Ca, nhưng đứng ở góc độ một bệnh nhân, không cần biết Trần Ca đã làm gì, chỉ cần anh có thể chữa khỏi bệnh là được.
Trần Ca thấy được sự do dự của bác sĩ Cao, không dễ thuyết phục được đối phương: “Cho dù cậu ta có đi chỗ khác thì vẫn sẽ gặp giấc mơ đó, không phải trước đây chú đã thử qua rồi sao? Theo như cháu thấy không bằng để cậu ta ngủ ở đây, còn chúng ta sẽ canh bên cạnh, chỉ cần cậu ta có biểu hiện khó chịu đau đớn thì ngay lập tức đánh thức cậu ta.”
Điều trị bệnh tâm lý là một quá trình lâu dài, sau này có thể vẫn sẽ xuất hiện vấn đề gì đó, bác sĩ Cao suy nghĩ rất lâu rồi cuối cùng cũng đồng ý.
Sau khi thảo luận với nhau, hai người vừa bước vào phòng ngủ thì bất ngờ thấy Môn Nam đã nằm bò trên giường.
Cậu ta thực sự đã rất buồn ngủ, cằm đè lên gối, ngủ thiếp đi bên cạnh giường.
Anh bế Môn Nam lên giường, Trần Ca muốn kiểm tra đầu và cột sống cổ của Môn Nam nhưng bị bác sĩ Cao ngăn lại.
“Để cậu ta ngủ chút đi.”
“Được.” Trần Ca đem ghế qua: “Hai người chúng ta chia nhau, một người canh trước nửa đêm và một người canh sau nửa đêm, chỉ cần cậu ta có biểu hiện bất thường thì lập tức đánh thức cậu ta.”
“Cậu đi nghỉ ngơi trước đi, ở đây cứ giao cho tôi.”
Bác sĩ Cao kêu Trần Ca ngủ trên ghế sofa ngoài phòng khách, còn ông ở trong phòng để trông chừng Môn Nam.
Trước khi đến đây, Trần Ca cầm cây búa chạy lòng vòng trong ngôi nhà ma cả buổi chiều và dành thời gian ở giữa để làm hai mươi bốn cái đầu con rối, thật ra cũng đã hơi mệt mỏi. Anh chỉnh điện thoại sang chế độ rung, đặt đồng hồ báo thức lúc 12 giờ tối, nằm trên ghế sofa rồi gối đầu lên Tiểu Tiểu, rất nhanh đã ngủ thiếp đi.
…
Trong lúc mơ mơ màng màng, lòng bàn tay truyền đến cảm giác rung rung, Trần Ca đang nằm trên ghế sofa liền ngồi bật dậy, nhìn đồng hồ đeo tay, bây giờ là đúng 12 giờ đêm.
Anh bước vào phòng ngủ, thấy mặt bác sĩ Cao tràn đầy buồn phiền, chưa kịp nói chuyện thì thấy bác sĩ Cao đưa ngón tay trỏ ra dấu im lặng với anh.
Hai người đứng cạnh giường trong phòng ngủ, sau khoảng năm sáu phút, Môn Nam rõ ràng đang ngủ trên giường đột nhiên chống cánh tay lên như muốn ngồi dậy.
Sau khi thử mấy lần mà không thành công, cánh tay của Môn Nam dang ra hai bên giống như tất cả những chuyện lúc nãy không phải là cậu ta làm.
“Mộng du sao?” Trần Ca nhỏ giọng hỏi bác sĩ Cao, ông khẽ lắc đầu và chỉ vào mắt của Môn Nam.
Anh nhìn theo hướng ngón tay của bác sĩ Cao, lúc này Trần Ca mới nhìn thấy Môn Nam vẫn luôn mở mắt từ đầu đến cuối, có điều ba phần tư hốc mắt cậu ta đều là tròng trắng.