Hệ thống nhà ma

Chương 122: Đánh thức cậu ta!

Chương 122: Đánh thức cậu ta!

Môn Nam trông hơi đáng sợ, giống như bị thứ gì đó nhập vào.
Sau gần mười phút, cánh tay cậu ta co vào trong lần nữa, muốn chống cơ thể dậy.
Sau khi thất bại nhiều lần liên tục, Môn Nam đang nằm bò trên giường cuối cùng cũng ngồi dậy được.
Đôi mắt gần như bị tròng trắng chiếm hết, Môn Nam ngồi bên giường, đầu khẽ cúi xuống.
“Bác sĩ Cao, cậu ta thức chưa?”
Bác sĩ Cao và Trần Ca đứng cách Môn Nam một mét nhưng hình như Môn Nam không nhìn thấy họ, tròng mắt màu trắng nhìn về phía trước.
“Hẳn là chưa đâu.” Bác sĩ Cao kêu Trần Ca lùi lại, hai người dựa vào tường, cố gắng tránh chạm vào Môn Nam.
“Đây có phải mộng du không?” Đây là lần đầu tiên Trần Ca nhìn thấy một cảnh tượng kỳ dị như vậy.
“Mộng du là một loại rối loạn giấc ngủ thường gặp, nếu chỉ là mộng du thì tròng mắt của cậu ta sẽ không thay đổi.”
Hai người nhỏ giọng nói chuyện, Môn Nam ngồi bên giường một lúc, rồi đột ngột đứng dậy từ từ.
“Có nên đánh thức cậu ta không?” Ban đầu Trần Ca đã nghĩ rằng khi Môn Nam có biểu hiện bất thường sẽ đánh thức cậu ta ngay, nhưng bây giờ hành vi của cậu ta đã vượt xa phạm vi của biểu hiện bất thường.
“Bây giờ không thích hợp, trực tiếp đánh thức cậu ta có thể sẽ kích thích dây thần kinh vốn đã yếu ớt của cậu ta.” Bác sĩ Cao dừng lại một lúc rồi nói tiếp: “Tôi vẫn luôn quan sát khuôn mặt của Môn Nam và thấy cơ mặt của cậu ta chưa từng xuất hiện sự biến đổi quá rõ ràng, dù muốn đánh thức cậu ta thì cũng phải đợi cho đến khi cảm xúc của cậu ta dao động rồi tính tiếp.”
Hai người lùi ra khỏi phòng ngủ, đứng bên ngoài để quan sát.
Môn Nam dừng lại bên giường vài phút, rồi từ từ xoay người hướng ra phòng khách.
Cậu ta cúi đầu, mở đôi mắt ba phần tư tròng trắng ra, đi ra khỏi phòng ngủ trong tư thế này.
“Cậu ta đang muốn làm gì vậy?” Trần Ca khẽ chạm vào bác sĩ Cao bên cạnh.
“Trước đây tôi đã từng chẩn đoán cho một đứa trẻ có thói quen mộng du, đứa trẻ đó mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế mức độ nhẹ, mỗi lần trước khi ngủ cậu bé đều phải vuốt phẳng bốn góc chăn mấy chục lần. Sau khi ngủ cậu bé sẽ bị mộng du, nửa đêm đột nhiên ngồi dậy vuốt phẳng bốn góc chăn rồi mới trở về giường.” Bác sĩ Cao nhìn chằm chằm vào Môn Nam với vẻ lo lắng: “Kiểu mộng du này tự quay trở lại giường còn tốt, chỉ sợ kiểu mộng du hoàn toàn mất kiểm soát.”
Sau khi ra khỏi phòng ngủ, Môn Nam không do dự hay dừng lại mà đi thẳng vào phòng tắm.
Ngay khi cánh cửa gỗ mở ra, tấm gương đã ở ngay trước mặt không cần phải quay đi đâu, cậu ta đi thẳng đến trước gương.
Môn Nam đưa tay ra vặn vòi nước, chẳng mấy chốc đã có tiếng nước chảy trong phòng tắm.
“Chẳng lẽ cậu ta định gội đầu hả?”
Trần Ca nhìn về phía bác sĩ Cao, bác sĩ Cao bên cạnh cũng rất ngạc nhiên: “Đừng nhìn tôi, đây cũng là lần đầu tiên tôi thấy.”
Tiếng nước chảy thay đổi, Trần Ca và bác sĩ Cao vội vã đi đến cửa phòng tắm.
Môn Nam đứng trước bồn rửa tay, cúi người xuống với tốc độ rất chậm.
Đầu cậu ta cúi xuống, Trần Ca và bác sĩ Cao đã nhìn thấy khuôn mặt lộn ngược của cậu ta, đến lúc này cậu ta vẫn mở đôi mắt chỉ có tròng trắng như cũ.
Tóc vừa chạm vào nước thì biểu hiện của Môn Nam lần đầu tiên thay đổi, khuôn mặt cậu ta khẽ run lên như thể nhìn thấy thứ gì đó rất đáng sợ.
Trần Ca bị nhìn chằm chằm rất khó chịu, quay đầu lại liếc nhìn phía sau anh nhưng không có gì trong nhà trọ.
“Không lẽ cậu ta nhìn thấy thứ gì đó trong giấc mơ sao? Ngay lúc này thực tế và giấc mơ đang xảy ra cùng lúc sao?” Môn Nam từng nói rằng đến cuối giấc mơ thì người đàn ông đi vào từ bên ngoài ngôi nhà đã đứng bên cạnh cậu ta.
Tóc đã ướt sũng nước, Môn Nam mở chai dầu gội theo thói quen và đổ rất nhiều dầu gội lên đầu, đôi tay cậu ta vò vò tóc một cách cứng ngắc nhưng mắt vẫn không cử động nhìn theo một hướng cố định nào đó.
Dầu gội dọc theo lông mày chảy vào mắt cậu ta, khi cậu ta muốn nhắm mắt lại theo bản năng thì cảm xúc sợ hãi, hoảng loạn và tất cả các loại cảm xúc tiêu cực xuất hiện!
“Nhanh lên! Đánh thức cậu ta dậy!”
Ngay khi bác sĩ Cao hét lên câu này, Môn Nam trong phòng tắm đã bóp lấy cổ của chính mình!
Các mạch máu trên cánh tay của cậu ta căng cứng, cố gắng dùng hết sức để siết cổ mình đến biến dạng.
Cơ thể cậu ta mất thăng bằng ngã xuống đất, dầu gội văng khắp nơi.
“Dậy đi! Môn Nam!”
Bác sĩ Cao và Trần Ca kéo đôi tay Môn Nam ra nhưng cho dù có la hét gọi như thế nào cũng không thể đánh thức cậu ta. Cậu ta như bị điên, muốn tự siết cổ mình rồi đập đầu vào bồn rửa mặt.
“Đè cậu ta xuống!”
Đoán chừng trước đây bác sĩ Cao đã từng gặp phải những bệnh nhân mắc chứng rối loạn lưỡng cực như vậy, ông yêu cầu Trần Ca đè thân trên của Môn Nam rồi rút thắt lưng ra để trói tay Môn Nam ra phía sau.
“Môn Nam, thầy là thầy Cao.” Sau khi trói tay, bác sĩ Cao ôm lấy đầu Môn Nam, lòng bàn tay áp lên trán để ngăn cậu ta đập vào tường: “Không sao rồi, không sao rồi.”
Lời nói của bác sĩ Cao vừa ấm áp vừa mạnh mẽ khiến người nghe vô thức bị thuyết phục, nhưng vào lúc này lời nói của ông không có tác dụng. Tình hình của Môn Nam không những không cải thiện mà còn phát triển theo hướng tồi tệ hơn.
Cậu ta mở miệng cắn những người xung quanh, không cắn được thì cậu ta cắn môi và lưỡi của mình, rất nhanh đã chảy máu.
“Khăn!” Khi bác sĩ Cao vừa hét lên thì Trần Ca đã lấy chiếc khăn nhét vào miệng của Môn Nam.
Đã đến mức như vậy mà Môn Nam vẫn chưa tỉnh dậy, con mắt toàn tròng trắng của cậu ta cố gắng liếc lên trên. Nhìn thấy cảnh quen thuộc này, Trần Ca nhớ lại lúc ở khu vui chơi hình như Môn Nam đã từng làm hành động này.
“Cậu ta đang nhìn đỉnh đầu, thứ dơ bẩn đó đang trên đỉnh đầu cậu ta!” Trần Ca đưa tay túm tóc Môn Nam nhưng không có gì ở đó, tất cả đều bình thường.
“Đưa cậu ta lên giường trước.” Bác sĩ Cao cũng không biết rốt cuộc Môn Nam đã thấy gì trong giấc mơ. Ông và Trần Ca cùng nhau kéo Môn Nam lên khỏi mặt đất.
Tay bị trói, miệng đang nhét một cái khăn nhưng Môn Nam vẫn cố gắng tự làm tổn thương mình bằng nhiều cách khác nhau.
Đầu cậu ta lắc dữ dội, Trần Ca sợ cậu ta sẽ đập vào gương nên muốn ấn chặt đầu cậu ta nhưng khi anh ngước nhìn lên tấm gương, một hình ảnh không ngờ đến đã xuất hiện.
Âm Đồng từ từ co lại, trong gương có một người đàn ông đang nằm đè trên lưng Môn Nam. Thân hình của người đàn ông gầy như khúc củi, kỳ lạ hơn là hai bên mặt của hắn không đối xứng giống như hai khuôn mặt khác nhau ghép lại.
Lúc này người đàn ông đang siết cổ Môn Nam, muốn xâm chiếm cơ thể cậu ta nhưng dường như Môn Nam được bảo vệ bởi một sức mạnh khác, con quái vật này tiến vào với tốc độ rất chậm.
Hai bên đang giành giật cơ thể của Môn Nam, đây mới chính là lý do tại sao cậu ta đau đớn như vậy.
Hình ảnh trong gương kỳ quái đáng sợ nhưng bác sĩ Cao không hề nhận ra, bây giờ chỉ có Trần Ca mới có thể giúp được Môn Nam.
“Khi nãy mình rời khỏi phòng 303, lờ mờ nhìn thấy một bóng hình đi vào trong gương, con quái vật này rất có thể giống với con ma gương mà mình gặp trước đây. Đập vỡ tấm gương ít nhiều sẽ có ảnh hưởng đến nó.” Trần Ca là một người rất quyết đoán, anh không thảo luận với bác sĩ Cao mà lấy cây búa đa năng ra, đập thẳng vào gương!
“Xoảng!”
Mảnh vỡ thủy tinh văng khắp nơi, âm thanh trong đêm yên tĩnh có thể vang rất xa, có lẽ toàn bộ nhà trọ đều nghe rõ.
Khi gương vỡ, Môn Nam bị mắc kẹt trong cơn ác mộng cuối cùng cũng tỉnh lại, cậu ta hét thê thảm, đôi mắt dần trở lại bình thường.
Ngay lúc đó, một cái bóng trên mặt đất dùng hết tốc độ trượt qua như muốn trốn sang phòng khác.
Trần Ca đẩy Môn Nam vào vòng tay của bác sĩ Cao rồi cầm búa đuổi theo ra ngoài. Thấy cái bóng đó sắp chạy ra tới cửa chính, Trần Ca nhặt Tiểu Tiểu bị anh dùng làm gối đầu đã hơi biến dạng trên ghế sofa lên, ném thẳng qua đó!


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất