Hệ thống nhà ma

Chương 126: Có ý tưởng to gan thì phải đi thử nghiệm

Chương 126: Có ý tưởng to gan thì phải đi thử nghiệm

Hôm qua, khi Trần Ca rời đi, nước sơn trên đầu người nhân tạo vẫn chưa khô, tối đa chỉ có thể coi như bán thành phẩm, cho nên lúc đó không cảm thấy quá đáng sợ.
Mở cửa kính ra, Trần Ca cùng ông chủ béo đi tới bên cạnh bàn làm việc.
“Tướng mạo này, cảm giác này, anh đi mở nhà ma đúng là lãng phí tài năng.” Ông chủ béo đi theo sau Trần Ca, ôm lấy một cái đầu của nữ sinh đặt trên bàn. Mới đầu anh ta còn hơi sợ, sau khi nhìn quen rồi thì dần dần bị cái đầu người trong tay hấp dẫn.
Trông rất sống động, trong đôi mắt của thiếu nữ dường như còn ẩn chứa cảm xúc nào đó, không có chút đờ đẫn và cứng nhắc nào của con rối.
“Tôi từng gặp nghệ nhân làm con rối hàng đầu, chẳng qua cũng chỉ đến thế này thôi.” Ông chủ béo cầm đầu người mô phỏng, nhìn gương mặt của thiếu nữ, nhìn chăm chú hơn một phút đồng hồ mới dời mắt.
Hình như anh ta có lời muốn nói, do dự hồi lâu, cuối cùng đặt đầu của thiếu nữ về chỗ cũ, nhẹ nhàng đụng đụng Trần Ca đang bận rộn: “Người anh em, hôm nay tôi tới sớm như vậy thật ra còn có một chuyện khác muốn thương lượng với anh.”
Người anh em?
Ông chủ béo đột nhiên đổi xưng hô, thái độ cũng thay đổi rất lớn. Điều này khiến Trần Ca có hơi không thích ứng được.
“Có chuyện thì cứ nói, giúp được thì tôi sẽ cố gắng hết sức.” Trần Ca đang bận thiết kế cơ thể cho con rối cho nên nói chuyện có phần thẳng thắn.
“Đối với tôi và anh đều là chuyện tốt.” Ông chủ béo lấy từ trong túi ra danh thiếp đưa cho Trần Ca: “Về sau chúng ta còn phải liên hệ nhiều.”
“Tiền Quý Căn?” Trần Ca không biết trong bụng anh ta đang tính cái gì, sao đột nhiên lại trở nên nhiệt tình như vậy.
Đến khi Trần Ca nhận lấy danh thiếp, ông chủ Tiền mới thần bí nói: “Trước kia tôi chuyên môn chế tác con rối cho các cửa hàng, các công viên giải trí lớn, nhưng mà bây giờ khoa học kỹ thuật phát triển quá, đều dùng các loại hình chiếu để đánh lừa thật giả thị giác, nhu cầu số lượng con rối giảm mạnh. Để tiếp tục duy trì cửa hàng, gần đây tôi luôn nghĩ đến việc thay đổi hình thức, nhưng hình thức cái nghề này đã cố định rồi, muốn thay đổi thật sự quá khó khăn.”
“Bất kì ngành nghề nào muốn thay đổi hình thức đều rất khó, tôi kiến nghị anh nên an phận chút đi, đừng có đổ hết gia tài vào.” Trần Ca dùng đất sét làm ra một cơ thể học sinh, đang dùng miếng bọt biển ẩm lau chùi mặt ngoài đất sét, ngón tay giữ lực vừa đúng. Nơi được miếng bọt biển lau qua không khác nào da dẻ của người thật, trơn nhẵn căng mịn. Anh chẳng hề quan tâm đến ý tưởng của ông chủ Tiền, chỉ muốn nhanh chóng hoàn thành, chở những con rối này về nhà ma.
“Trước khi gặp anh, tôi cũng cho là như vậy, thế nhưng sau khi gặp anh, tôi chẳng khác nào con thuyền nhỏ đi giữa sương mù gặp được ngọn hải đăng, anh đã chỉ cho tôi một hướng đi rõ ràng.” Ông chủ Tiền đứng cạnh Trần Ca, nhìn hai mươi bốn đầu người nhân tạo với biểu cảm khác nhau đặt trên bàn, đột nhiên lên tiếng: “Tôi có một ý tưởng to gan!”
“Nhờ chút, đưa cho tôi con dao khắc số 16.”
“Anh đừng lờ tôi! Nếu như có thể chuyển đổi hình thức thành công, về sau lợi nhuận thuần trong một tháng của chúng ta không chừng còn nhiều hơn so với một năm tiền vé vào cửa nhà ma của anh!” Bàn tay mập của ông chủ Tiền vỗ lên bàn, vô cùng chăm chú nhìn Trần Ca.
Nhắc tới tiền, Trần Ca ngừng công việc trong tay: “Tôi không phải loại người ham tiền, chỉ rất tò mò về suy nghĩ thay đổi hình thức của anh thôi.”
“Con rối sáng tạo cỡ nhỏ thì bán không được giá, con rối cỡ lớn chất lượng kém thì thị trường đình trệ, vì thế tôi quyết định đi trên con đường sản xuất cao cấp hơn!” Ông chủ Tiền cẩn thận nâng cái đầu người Trần Ca đã làm xong lên: “Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy con rối chân thật tới vậy, anh vẫn còn sử dụng vật liệu tương đối kém, nếu như chúng ta đổi sang nguyên liệu tốt hơn, liệu có thể làm ra con rối có vẻ ngoài gần như không khác gì người thật không?”
“Trên lý thuyết thì không thành vấn đề.” Trần Ca không nói cho ông chủ Tiền rằng chỉ cần chuẩn bị đủ đồ cho anh, thậm chí anh có thể làm ra con rối sống chân chính.
“Cái này là thiên phú của anh, cũng là phương pháp phát tài của chúng ta!” Ông chủ Tiền lấy điện thoại di động ra, tùy ý tìm một số hình ảnh của búp bê bán thực thể: “Mấy thứ trên mạng này đều làm cẩu thả. Búp bê người mà dám ra giá tám chín ngàn, hàng sản xuất chuyên môn của chúng ta giống người thật y như đúc, con rối với vẻ ngoài vô cùng hoàn hảo, giá cả ít nhất cũng phải năm con số. Tôi làm khảo sát liên quan rồi, thị trường này rất lớn, trong vòng vài năm tới cũng sẽ không bão hòa.”
“Ý tưởng này của anh quả thực rất to gan.” Trần Ca lắc đầu, tiếp tục bận nặn đất.
“Cực kì lãi đấy! Với tốc độ của anh ngày hôm qua, thời gian ba ngày cũng dễ dàng làm được hai mươi con, một tháng là hai trăm con. Trên thị trường chưa từng có loại con rối như vậy, giá khởi điểm ít nhất là mười lăm nghìn, cho dù dùng nguyên liệu đắt nhất, chúng ta vẫn thu được một nghìn tiền lãi! Một tháng hai triệu! Anh còn mở nhà ma làm gì!” Ông chủ Tiền không ngờ phản ứng của Trần Ca lại thờ ơ đến vậy.
“Chuyện phạm pháp tôi sẽ không làm, ngoài ra, dựa theo tư liệu và ảnh chụp khách hàng cung cấp để làm con rối, như thế cũng là một loại xâm phạm với người trong ảnh.” Trong lòng Trần Ca rõ ràng, việc anh dùng phương pháp Hoạt Ngẫu để làm con rối tồn tại tính nguy hiểm nhất định, anh không muốn sau này thấy trên tin tức xuất hiện tiêu đề con rối giết người.
“Sao anh cổ hủ quá vậy!” Ông chủ Tiền có cảm giác vô cùng đau lòng: “Mỗi người chúng ta đều là một hòn đảo biệt lập, cho dù là cặp vợ chồng ân ái nhất cũng sẽ có lúc cãi nhau. Nhưng mà con rối thì không thế, thật ra có rất nhiều người chọn chung sống cùng con rối chỉ là vì muốn tìm cho bản thân một chỗ để gửi gắm. Trong cuộc sống nhiều áp lực như vậy, cho dù anh có nói cho ai, bọn họ đều sẽ phiền chán, chỉ có con rối là không. Anh chế tác con rối cho bọn họ, không hề thương tổn đến ai, chỉ là giúp vô số con người cô đơn xây dựng một bến cảng có thể dừng chân giữa đại dương mênh mông mà thôi.”
“Tôi cảm thấy nếu như anh đi bán bảo hiểm, không chừng bây giờ đã có cả công ti riêng rồi ấy.” Trần Ca cúi đầu nặn phôi bùn, thế giới này không hề yên ổn như biểu hiện bên ngoài của nó, nếu như con rối sống do anh làm ra bị đưa về các nơi, mọi chuyện rất có thể không khống chế nổi, cuối cùng đoán chừng còn có thể liên lụy đến anh.
“Có ý tưởng to gan thì phải đi thử nghiệm! Không thì hôm nay anh làm thêm hai con rối, tôi cầm quảng cáo thử, nếu như không ổn thì coi như tôi chưa nói gì hết.” Trong điện thoại ông chủ Tiền đã chuẩn bị xong ảnh chụp, hiển nhiên là có chuẩn bị mà đến.
“Ông chủ Tiền, anh đã từng nghĩ tới tình cảnh như vậy hay chưa, trong lúc anh và con rối chung chăn chung gối, chờ sau khi anh ngủ, con rối từ từ mở mắt.”
“Con rối... sao có thể mở mắt?”
“Nếu anh không tin, anh có thể đến nhà ma của tôi để trải nghiệm, con rối tôi chế tạo không giống con rối bình thường cho lắm, không chỉ là về phương diện ngoại hình.” Trần Ca không nói tỉ mỉ, cảm giác ông chủ béo này làm người không tệ, chỉ là tư tưởng hơi thoáng quá.
Nghe Trần Ca xói xong, ông chủ Tiền lại nhìn đầu người mô phỏng trên bàn làm việc, trong lòng ông ta hơi sợ hãi, có điều vẫn không hề từ bỏ: “Đợi anh nghĩ thông suốt có thể liên lạc với tôi bất cứ lúc nào.”
Lúc đang nói chuyện, Trần Ca đã hoàn thành xong phôi bùn, bắt đầu lặp lại trình tự ngày hôm qua.
9 giờ sáng, Trần Ca bỏ toàn bộ đầu người nhân tạo vào ba cái thùng giấy lớn, gọi một chiếc taxi tới, chở về khu vui chơi Thế Kỷ Mới.
“Phần cơ thể con rối tối hôm nay có thể làm xong toàn bộ, ngày mai có thể chính thức đưa vào sử dụng ở cảnh tượng Trường Trung học Mộ Dương.”


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất