Hệ thống nhà ma

Chương 125: Mau cầm con rối của anh đi!

Chương 125: Mau cầm con rối của anh đi!

“Trước khi tiến hành nhiệm vụ tập luyện Khu Nội Trú Số Ba, thử ôm một con mèo hoang đi vào cảnh Trường Trung học Mộ Dương xem xem. Nếu như thật sự hiệu quả, vậy coi như mình đã nắm giữ được một loại phương pháp đối phó với mấy thứ bẩn thỉu.” Chỉ với một điều này, Trần Ca đã cảm thấy hôm nay thu hoạch được khá lớn.
Anh liếc nhìn cậu thanh niên, đưa cho đối phương chiếc chìa khóa rỉ sét trong tay: “Cậu đã từng thấy cái chìa khóa này hay chưa?”
“Từng thấy.” Người thanh niên gật đầu: “Lúc trời sáng, tôi sẽ đi xử lí hết đống thi thể động vật trong phòng 303. Có lần phát hiện ra cái chìa khóa này ở trong một bộ quần áo.”
“Người đàn ông trong mơ kia có từng nhắc đến thứ gì liên quan tới chìa khóa không? Ví dụ như cánh cửa đặc biệt hay là căn phòng.”
Chàng trai trẻ suy nghĩ hồi lâu mới lên tiếng: “Có lần lúc bọn họ độc thoại đã nhắc tới một nơi, tôi cảm thấy chắc có liên quan đến chìa khóa.”
“Là chỗ nào?”
“Một khuôn mặt trong số đó nói hắn ta có một vật rất quan trọng đánh rơi ở căn phòng thứ ba, còn nói lối đi phía sau cái tủ không có khóa lại. Lúc ấy bọn họ không nên đi từ cửa chính, như thế sẽ không bị phát hiện.” Người thanh niên biểu đạt không quá rõ ràng, dù sao cậu ta chỉ nghe được loáng thoáng những thứ này trong mơ.
“Căn phòng thứ ba?” Trần Ca nhớ đến mảnh giấy dính máu mà cha mẹ để lại, trên đó viết một địa chỉ - Căn phòng thứ ba, Khu Nội Trú Số Ba.
“Có khi nào là nói đến cùng một căn phòng không? Nếu đúng là thật, tin tức này đối với mình thật sự rất quan trọng! Lối đi phía sau cái tủ không khóa lại, điều này tương đương với cung cấp thêm cho mình một đường trốn thoát!” Bây giờ Trần Ca không thể xác định cậu thanh niên này có nói dối hay không. Vẻ mặt anh không thay đổi, ghi hết toàn bộ tin tức vào trong lòng.
Anh lại hỏi thêm mấy vấn đề, sau khi khẳng định không còn bỏ sót điều gì, Trần Ca rời khỏi phòng 302, trở lại phòng 304.
“Tình hình của Môn Nam khá hơn chút nào chưa?”
“Đang ngủ, có điều hơi phát sốt. Ngày mai tôi đưa cậu ta đến bệnh viện, tiện thể nói rõ với người nhà cậu ta.” Bác sĩ Cao trông chừng bên giường: “Cậu nhanh nghỉ ngơi đi, bên này có tôi là được, tôi để con búp bê kia trên sofa giúp cậu rồi, dưới bàn trà có băng cá nhân, có vết thương nhỏ thì nhớ xử lí.”
“Được ạ.” Trần Ca bỗng nhiên phát hiện vị bác sĩ Cao này còn là một người đàn ông tốt bụng, rất biết chăm sóc người khác.
Anh đi tới bên cạnh ghế sofa, cái bụng nhỏ của Tiểu Tiểu ngửa lên trên, dáng vẻ như ăn quá no không muốn di chuyển.
“Cái cô này.” Trần Ca đặt đồng hồ 7 giờ, ôm lấy Tiểu Tiểu nằm lên sofa, nhanh chóng ngủ thiếp đi.
Cũng không biết tại sao, một đêm này anh ngủ không yên, liên tiếp mơ vài giấc mộng, trong mơ đều là cảnh anh bị vây trong một tòa kiến trúc giống như mê cung, hình như còn bị thứ gì đó đuổi theo, tình huống khẩn cấp. Anh cầm chìa khóa, không ngừng thử từng cánh cửa phòng nhưng không có lấy một ngoại lệ, tất cả đều không mở ra được.
...
“Dậy đi.”
Cơ thể bị đẩy mạnh, Trần Ca mở mắt ra thì phát hiện bác sĩ Cao đang dìu Môn Nam suy yếu, đứng bên cạnh sofa.
Trần Ca nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ, trời vừa mới tảng sáng, hiện tại cùng lắm mới chỉ 6 giờ.
“Môn Nam sốt cao không giảm, cần phải đi bệnh viện. Căn phòng này có hơi không bình thường nên tôi thấy chúng ta nên đi cùng nhau.” Bác sĩ Cao thức trắng cả đêm, trạng thái tinh thần không quá tốt, Môn Nam lại càng không phải nói, cảm giác có thể ngất xỉu bất cứ lúc nào.
“Được, lập tức đi.” Trần Ca nhanh chóng nhét đồ vào balo, sau đó đỡ một cánh tay khác của Môn Nam: “Cẩn thận chút.”
“Ừm, đêm qua cảm ơn cậu...” Lúc bọn họ đi khỏi phòng 304, Môn Nam bỗng nhiên nghiêng đầu liếc nhìn Trần Ca, lặp lại câu nói ấy lần nữa: “Cảm ơn.”
“Đừng khách sáo, cũng không tốn công sức gì.” Trần Ca thuận miệng trả lời, anh nói xong mới nhận thấy hơi kì quái, ánh mắt và giọng điệu nói chuyện của Môn Nam có hơi nữ tính hóa.
Đến lúc anh quay đầu nhìn lại, Môn Nam đã cúi đầu.
Trần Ca đi cùng bọn họ tới bệnh viện, sau khi xác định Môn Nam không có nguy hiểm gì lớn, anh liền rời đi.
Trần Ca ngồi trên xe taxi, lấy điện thoại màu đen ra, anh đã nhận được thông báo nhiệm vụ hoàn thành.
[Người chơi đến địa điểm nhiệm vụ trong thời gian quy định, tìm ra nguyên nhân phát bệnh của người bệnh, sống sót đến hừng đông, nhiệm vụ tập luyện một sao hoàn thành! Cảnh tượng kinh dị Căn Phòng Ba Người hoàn toàn mới đã mở khóa, người chơi có thể tự do điều khiển mọi cơ quan bên trong cảnh tượng thông qua giao diện cảnh tượng!]
[Mức độ hoàn thành nhiệm vụ tập luyện trên 90%, nhận được đạo cụ ẩn của nhiệm vụ lần này - Chìa Khóa Sáng Suốt.]
[Chìa Khóa Sáng Suốt (giá trị oán hận: 13): Phần lớn bệnh nhân tâm thần có mức độ thiếu hụt nhận biết về bệnh của bản thân không giống nhau, bọn họ không thể nhận ra trạng thái tâm lí của bản thân thay đổi, mất đi phán đoán đối với trạng thái tâm lí, phủ nhận bệnh tình, từ chối trị liệu. Khi bạn xuất hiện triệu chứng tương tự, cái chìa khóa này sẽ giúp bạn một lần.]
“Đạo cụ ẩn có được từ nhiệm vụ lần này không phải là chiếc chìa khóa mình nhặt được đấy chứ?” Trần Ca đặt cái chìa khóa rỉ sét trong lòng bàn tay: “Thế nào gọi là khi mình xuất hiện triệu chứng tương tự? Muốn nói giảm nói tránh rằng vốn mình cũng có vấn đề về mặt tâm lí hả?”
Rất nhanh đã tới 7 giờ, Trần Ca trở lại khu vui chơi Thế Kỷ Mới: “Nhiệm vụ có chỉ số hù dọa một sao, độ khó không cao, tối nay cũng không tính là quá mệt.”
Thời gian còn sớm, anh quyết định trước tiên đến xưởng chế tạo con rối để xem xét, toàn bộ đầu người mô phỏng của mình hẳn đã làm xong.
Trần Ca gửi tin nhắn cho chủ xưởng, không ngờ đối phương sẽ trả lời nhanh vậy, anh ta bảo Trần Ca mau tới đây.
“Chẳng lẽ là xảy ra chuyện gì ư? Nhưng mình cũng không hề làm đúng chính xác theo yêu cầu của Hoạt Ngẫu, còn thiếu rất nhiều khâu ở giữa.” Đây cũng là lần đầu tiên Trần Ca sử dụng Hoạt Ngẫu, anh sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn nên vội vã chạy đến.
Vừa đi xuống dưới hầm, Trần Ca đã nhìn thấy ông chủ béo đứng cô đơn bên ngoài cửa kính, cầm chìa khóa nhưng không dám mở cửa.
“Anh đã đến từ sớm rồi à? Sao không vào đi?” Trần Ca đi tới gần. Nếu như bị người ngoài nhìn thấy, phỏng chừng còn tưởng anh mới là ông chủ thật sự của cái xưởng này.
Thịt mỡ trên gương mặt của ông chủ béo khẽ run lên, anh ta đưa tay chỉ vào bên trong xưởng: “Sau này tôi có thể không nhận việc của anh không?”
“Như thế không được, tôi đã đưa tiền đặt cọc rồi.” Cách cánh cửa kính, Trần Ca cũng nhìn vào bên trong xưởng. Lúc tầm mắt đảo qua thành phẩm ngày hôm qua đặt trên bàn làm việc, hô hấp của anh ngừng lại.
Hai mươi bốn cái đầu người giống y như thật với biểu cảm khác nhau đặt trên bàn, chỉnh tề nhìn ra cửa, dọa anh thiếu chút nữa là rút búa ra.
Hình ảnh này kích thích thị giác rất mạnh, cũng khó trách ông chủ béo không dám đi vào một mình.
“Giống thật ghê ha.” Trần Ca vỗ vỗ bả vai ông chủ béo: “Mở cửa đi, hôm nay làm xong cơ thể, tôi lập tức rời đi.”
“Anh cũng thật là bình tĩnh, hai mươi bốn cái đầu người, cái nào cái nấy đều có biểu cảm không giống nhau, ánh mắt còn đồng loạt nhìn ra cửa, anh còn quan tâm nó giống thật à? Sáng sớm lúc tôi tới, suýt chút nữa là bị hù chết!” Ông chủ béo ấm ức phát khóc: “Tôi muốn nhìn hộ anh xem bọt nhựa* có đều đủ hay không mới cố ý nhanh chân tới đây, bỏ đi, không nói nữa. Tôi đây về sau mỗi lần mở cửa đoán chừng đều sẽ nghĩ tới cảnh này, không chuyển nhượng cũng không được.”
(*) Bọt nhựa (PU foam) là nhựa tổng hợp được tạo ra từ hai thành phần hóa học chính là Polyol và Isocyanate. Sau khi khuấy trộn đều và tạo phản ứng hóa học, sản phẩm có tính đàn hồi, dẻo dai, không mối nối, hiệu quả cao trong việc chống thấm, chống nóng, cách nhiệt.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất