Chương 129: Con mèo có thể nhìn thấy chúng
Những đám mây đen che kín bầu trời, cơn mưa làm ướt đẫm áo khoác của Trần Ca, anh ngồi xổm trước mặt con mèo, trong đầu hơi bối rối.
Vừa nãy anh thấy sự hoảng loạn trên mặt người đàn ông kia, theo lẽ bình thường, khi một người đàn ông đang cầm vũ khí mà bị ấn ngã xuống thì chuyện đầu tiên nghĩ đến không phải là kháng cự sao?
Ông chủ cửa hàng vé số trực tiếp nhận thua, hành động này trái ngược hoàn toàn với lúc trước, điều này khiến Trần Ca rất tò mò, rốt cuộc ông ta đã nhìn thấy gì?
“Khi mình đè ông ta xuống, trong mắt xuất hiện một cảm giác lạnh lẽo, có lẽ là Âm Đồng phát huy tác dụng.” Mô tả về Âm Đồng trên chiếc điện thoại di động màu đen rất mơ hồ, sau này Trương Nhã còn thổi một nửa cơ thể của ma gương vào trong mắt anh, dường như Âm Đồng đã thay đổi lần thứ hai nhưng Trần Ca không thể nói ra được là chỗ nào đã thay đổi.
“Mới nãy mình gần như đã ra tay mà không suy nghĩ nhiều, có lẽ là do gần đây đã gặp nhiều chuyện nên dẫn đến thần kinh quá căng thẳng.” Kể từ khi nhận được điện thoại màu đen, Trần Ca chưa từng được nghỉ ngơi đàng hoàng, mỗi ngày không phải làm nhiệm vụ hàng ngày thì phải thực hiện các nhiệm vụ tập luyện còn nguy hiểm hơn, có điều công sức bỏ ra đều rất đáng, ít nhất là số lượng khách đến tham quan nhà ma và tỷ lệ khen ngợi đều tăng lên liên tục.
Ở trong hẻm một lúc, Trần Ca thấy con mèo kia không cho ai lại gần, anh cũng không ép buộc nó, bèn tìm một nơi trú mưa gần đó, đợi tạnh mưa thì rời đi.
Qua mười mấy phút, cơn mưa lớn kia không hề có dấu hiệu dừng lại.
Trong con hẻm tối tăm, Trần Ca dùng điện thoại di động chiếu lên góc tường, trên mặt đất đã đọng đầy nước, thùng giấy ướt đẫm nước, bên dưới thủng một lỗ lớn.
Trần Ca tiến lên phía trước nhìn thì thấy con mèo trắng đầy vết thương kia đã mệt mỏi và không thể trụ được nữa, nó nằm cùng với bốn chú mèo con đã lạnh trong thùng.
“Nhìn thấy rồi thì không thể thấy chết mà không cứu.” Trần Ca cởi áo khoác ôm mấy con mèo lên, sau đó chạy ra đường để bắt xe đến cửa hàng thú cưng gần nhất.
Hơn 10 giờ, khi tài xế đưa Trần Ca đến trước cửa của cửa hàng, có một người phụ nữ mặc đồ làm việc đang khóa cửa.
“Đợi một chút!” Trần Ca không quan tâm đến việc lấy dù che, ôm áo khoác vội vã chạy qua.
“Xin lỗi, chúng tôi đã đóng cửa, ngày mai hãy quay lại đi.” Người phụ nữ nhìn thấy bộ dạng của Trần Ca liền lùi lại một bước để giữ khoảng cách.
“Con mèo này không thể trụ được đến ngày mai, tiền không phải là vấn đề, làm ơn hãy cứu nó.” Nước mưa làm ướt hết quần áo của Trần Ca, khiến bộ dạng anh có hơi thảm hại.
Người phụ nữ liếc nhìn vào trong chiếc áo khoác của Trần Ca, con mèo trắng lấm lem bùn đất với nhiều vết bẩn khác nhau, còn có một vết thương rất dài trên mặt: “Mèo hoang sao?”
“Đúng vậy.”
“Mèo hoang có tính hoang dã, tính khí kỳ lạ và dễ làm người khác bị thương, nhìn bộ dạng của nó chắc là đã cắn người ta nên mới bị đánh rồi, anh có chắc chắn muốn cứu nó không?”
“Cứu.” Trần Ca rất quyết đoán: “Có lẽ là có mấy thằng bé đã giết chết mấy chú mèo con nên con mèo mới đứng canh giữ bên cạnh mèo con, bị gạch và chai rượu ném vào cũng không đi, trông rất đau lòng.”
“Anh quyết định muốn cứu thì được rồi, vào đi.” Người phụ nữ mở lại cánh cửa đã khóa và nhận lấy cái áo của Trần Ca: “Bốn chú mèo con đó không được nữa rồi, nếu anh thực sự muốn nuôi con mèo lớn này, tốt nhất là chôn mấy con mèo con cạnh nhà.”
“Làm phiền cô rồi.” Trần Ca liếc nhìn thẻ công tác của người phụ nữ, cô là chủ của cửa hàng thú cưng này, tên là Triệu Văn.
Người phụ nữ đi vào cửa hàng thú cưng và bắt đầu rửa vết thương của con mèo trắng rồi tiến hành điều trị.
Trần Ca ngồi bên ngoài cửa hàng thú cưng, mắt to trừng mắt nhỏ với mấy con mèo con chó trong chuồng.
Nói ra cũng thật kỳ lạ, kể từ khi Trần Ca bước vào cửa hàng thú cưng, tất cả những con chó và mèo đều ngoan ngoãn nằm trong chuồng, không dám phát ra bất cứ âm thanh nào.
“Có thứ gì đó đã bám trên người mình sao? Hay là vì Trương Nhã?” Trần Ca đến gần một cái lồng bên cạnh, con mèo bên trong sợ hãi trốn trong góc chiếc lồng sắt, run bần bật cuộn lại thành một cục.
Sau khi so sánh, Trần Ca càng cảm thấy con mèo trắng đó không bình thường.
Khi lần đầu tiên anh đến gần con mèo trắng, con mèo đó không những không sợ mà còn mở miệng nhe răng, bộ dáng giống như muốn liều mạng với Trần Ca.
“Không chừng con mèo hoang này có thể mang đến cho mình một bất ngờ.” Chàng trai trẻ ở phòng 302 của nhà trọ Hải Minh nói với Trần Ca rằng ma gương có một điểm yếu là sợ mèo, đây cũng là một trong những lý do khiến Trần Ca quyết định nhận nuôi con mèo trắng.
Sắp 11 giờ, Triệu Văn mới ôm con mèo trắng bước ra, trong tay cô còn xách theo một cái giỏ nhỏ với bốn chú mèo con trong đó: “Nó làm tôi rất ngạc nhiên, con mèo này thực sự rất đẹp, chỉ là vết thương trên mặt quá rõ ràng, thật là đáng tiếc.”
Nhìn con mèo trắng được tắm rửa sạch sẽ trong vòng tay của Triệu Văn, Trần Ca suýt chút nữa là không nhận ra.
Bộ lông trắng muốt, không hề bị lẫn màu khác, quan trọng nhất là của đôi mắt của con mèo này rất đặc biệt, một bên đỏ và một bên xanh lam.
“Con mèo đẹp như vậy, tôi không hiểu tại sao chủ của nó lại bỏ rơi nó?” Trần Ca cũng nghĩ rằng con mèo này rất đẹp.
“Tôi không có ý làm anh sợ đâu, nhưng thật ra không thể tuỳ tiện nhận nuôi những con mèo hoang, đặc biệt là loại mèo trông đắt tiền và có vẻ ngoài đẹp như thế này, không chừng chủ của nó bỏ rơi nó vì cảm thấy không may mắn hoặc đã có chuyện gì đó xảy ra.” Triệu Văn đưa con mèo cho Trần Ca: “Nói tóm lại, anh nhận nuôi nó rồi thì phải chịu trách nhiệm cho đến cùng. Trên người nó có rất nhiều vết thương nhỏ, nhớ kiểm tra cho nó mỗi ngày để tránh bị nhiễm trùng.”
Trần Ca thanh toán xong, bèn xách theo cái giỏ và ôm con mèo về khu vui chơi Thế Kỷ Mới.
“Sau này đây sẽ là nhà của mày.” Trần Ca vừa đẩy hàng rào bảo vệ của ngôi nhà ma, con mèo trắng nửa sống nửa chết nãy giờ đột nhiên dựng tai lên.
“Chưa vào trong nhà ma đã có phản ứng, nói không chừng con mèo này có thể có ích.” Anh đặt con mèo trắng trước cửa ngôi nhà ma rồi mang cái giỏ chứa xác mèo con vào trong nhà, con mèo trắng ở bên ngoài kêu rất lâu, cuối cùng không tình nguyện cũng phải đi theo vào.
Trần Ca cố ý muốn thử con mèo này, đầu tiên anh dẫn nó đi một vòng các cảnh tượng kinh dị trong nhà ma trước.
Minh Hôn, Chạy Trốn Lúc Nửa Đêm, Đêm Cương Thi Sống Lại, biểu hiện của con mèo trắng ở ba cảnh tượng này đều rất bình thường.
Nhưng khi Trần Ca nhấc tấm ván gỗ lên chuẩn bị đi vào cảnh tượng Trường Trung học Mộ Dương, toàn bộ lông trên người con mèo trắng dựng đứng, nó chắn ngang các bậc thang dẫn đến hầm đậu xe, chặn Trần Ca lại.
“Nhiệm vụ ẩn của Trường Trung học Mộ Dương vẫn chưa được hoàn thành, có thể còn có một bí mật lớn hơn ẩn giấu bên trong.” Trần Ca không rõ con mèo trắng cảm nhận được gì nhưng nó có thể chặn anh lại, chỉ dựa trên chi tiết này, Trần Ca cảm thấy bản thân đã không phí công cứu nó.
Trần Ca đóng tấm ván gỗ lại, định ôm con mèo trắng lên, kết quả là vừa chạm vào thì con mèo này đã né tránh, dường như nó rất ghét tiếp xúc với con người.
Trần Ca xách theo cái giỏ, trở lại phòng nghỉ của nhân viên, con mèo trắng cũng đi theo vào.
Sau khi Trần Ca đóng cửa phòng nghỉ nhân viên, nó mới bình tĩnh lại.
Con mèo trắng nhảy lên chiếc ghế, nhìn thấy Tiểu Tiểu trốn dưới bàn.
“Cô nhóc này, suốt ngày chạy lung tung.” Trần Ca cầm Tiểu Tiểu dưới bàn ra, nhấc cổ nó lắc lắc trước mặt con mèo trắng: “Nó là người một nhà, không được làm hại nó.”
Lần này con mèo trắng không có biểu hiện gì bất thường, có vẻ như vì đối phương quá yếu nên nó không có hứng thú.
“Dù sao cũng là một lệ quỷ, không nên yếu đến mức bị mèo coi thường chứ?” Trần Ca xoa xoa cái đầu của Tiểu Tiểu, không hiểu sao lại cảm thấy Tiểu Tiểu đang rất tủi thân.