Chương 128: Mèo hoang
[Viện trưởng mất tích, bệnh nhân biến mất, giới truyền thông nhận được thư nặc danh, thi thể bị phân thây chôn giấu khắp nơi trong bệnh viện.]
[Lời nhắn bằng máu không ngừng thay đổi, trong căn phòng kín truyền đến tiếng thầm thì, là ai mở ổ khóa trên cánh cửa lúc nửa đêm?]
[Bọn họ nhìn thấy gì? Vì sao vào đêm cuối cùng tất cả đều nổi điên? Ai là bệnh nhân, ai là bác sĩ?]
[Tiếng kêu thảm thiết, tiếng gào thét chói tai, cắt đứt, vá lại, thân thể bị tách rời, ánh mặt trời vĩnh viễn không chiếu sáng đến căn phòng bệnh đen tối.]
Lưu Đao chỉ nhìn thoáng qua tin tức trên màn hình điện thoại di động mà tim đã đập thình thịch, có cảm giác như chỉ hít thở cũng gặp khó khăn: “Có cần suy nghĩ thêm một chút không?”
Trước khi tới anh ta lo lắng rằng Trần Ca sẽ từ chối hợp tác vì các vấn đề như tiền lương, sự an toàn của các cảnh tượng, cho nên đã chuẩn bị rất nhiều phương án dự phòng.
Anh ta vốn cho rằng dù Trần Ca có đưa ra bất cứ yêu cầu nào thì mình cũng có thể đáp ứng được, nhưng sau khi bàn bạc trực tiếp, anh ta mới phát hiện mọi chuyện đã nằm ngoài tầm kiểm soát.
Ông chủ nhà ma chẳng những không lo lắng về vấn đề an toàn của bản thân mà còn chê cảnh tượng bọn họ cung cấp quá giả, cuối cùng còn tự mình lên mạng chọn lựa một bệnh viện bỏ hoang trông cực kỳ kinh khủng!
Người này là biến thái hả trời?
Lưu Đao nói thầm trong bụng, nụ cười hơi cứng ngắc: “Anh Trần, e là nhân viên của chúng tôi không dám đi đến nơi anh chọn, nếu như anh cảm thấy kịch bản không phù hợp, chúng ta có thể sửa đổi tiếp.”
“Không sao.” Trần Ca khoát tay.
“Cảm ơn đã thông cảm, vậy chúng ta thảo luận kịch bản một chút nhé?”
“Không cần nhân viên đi cùng đâu, tôi vào một mình là được rồi.”
“Có phải anh hiểu lầm chỗ nào rồi không!” Lưu Đao đổ mồ hôi lạnh ròng ròng, anh ta suy nghĩ hồi lâu mới sắp xếp được câu chữ: “Anh thật sự muốn đến chỗ đó livestream một mình lúc hơn nửa đêm hả?”
“Có vấn đề gì sao?”
Nhìn dáng bình thản của Trần Ca, Lưu Đao cảm thấy công sức mấy ngày nay anh ta thức đêm sửa đổi kế hoạch hoàn toàn uổng phí: “Không thành vấn đề, anh xem lại hợp đồng một lần nữa, có yêu cầu gì cứ nói với tôi.”
Anh ta lấy một bản hợp đồng tạm thời trong vali màu đen ra, Trần Ca đọc lướt qua, các điều khoản rất lỏng lẻo, đây là lần đầu tiên đôi bên hợp tác với nhau nên quyết định thử hiệu quả trước đã.
Trần Ca sẽ lồng ghép phần quảng cáo do Lưu Đao cung cấp trong kênh livestream của mình, ngược lại, bọn họ sẽ giúp đỡ Trần Ca trong phần đề cử và con đường trên trang web.
“Tôi đã từng xem hết tất cả các livestream của anh, những thứ khác đều rất tốt, chỉ có điều thiết bị không được chuyên nghiệp cho lắm.” Trong lúc Trần Ca đang xem hợp đồng, Lưu Đao mở vali màu đen ra, đặt ở giữa hai người: “Đây là thiết bị livestream chúng tôi cho anh mượn, camera cầm tay GoPro chống nước chống rung, thường được dùng để quay lại các cảnh vận động mạnh tập thể như nhảy dù, dù lượn, lặn xuống nước, bên cạnh là dây đeo ngực và dây đeo cổ tay dành cho camera, phía dưới là gậy tự sướng, tai nghe không dây. Sau khi anh bắt đầu livestream, chúng tôi sẽ cho chuyên viên tiếp sóng giúp anh, anh cũng có thể dùng điện thoại di động của mình xem trên trang web video ngắn.”
Lưu Đao giới thiệu từng món trong vali đen: “Anh về làm quen cách dùng trước, thời gian lần tham linh kế tiếp của Tần Quảng còn chưa xác định được, nhưng khẳng định là trong ba ngày này. Chúng ta livestream cùng một ngày với anh ta, thắng hay thua đều dựa vào lần này.”
Nói cho cùng thì bọn họ đang cạnh tranh độ hot với một streamer lớn như Tần Quảng, cho nên trong lòng Lưu Đao cũng không tự tin cho lắm. Vì vậy anh ta chỉ đưa ra một bản hợp đồng tạm thời, sau khi livestream một lần sẽ hết hiệu lực.
Trốn tránh nguy hiểm là bản năng của thương nhân, điểm này Trần Ca cũng hiểu. Sau khi ký hợp đồng xong, Trần Ca nhận lấy vali màu đen từ trong tay Lưu Đao.
“Đợi khi nào tôi xác định được thời gian livestream của Tần Quảng sẽ thông báo cho anh, hy vọng anh có thể chuẩn bị sẵn sàng.” Lưu Đao đưa tay ra với Trần Ca: “Hợp tác vui vẻ, còn nữa, nhất định phải chú ý an toàn.”
“Ừ.” Trần Ca đưa mắt nhìn Lưu Đao rời đi, sau đó bỏ vali vào phòng nghỉ ngơi của nhân viên, tiếp tục ra ngoài bán vé.
Buổi trưa, bầu trời đột nhiên âm u. Hơn 2 giờ chiều, trên trời đổ một cơn mưa nhỏ.
Đường sá ngập nước, du khách càng ngày càng ít, Trần Ca nhìn khu vui chơi Thế Kỷ Mới dần dần vắng lặng, trong lòng cũng không thoải mái chút nào.
Hàng ngày số du khách tới nhà ma đều tăng lên, nhưng lượng du khách trong toàn bộ khu vui chơi lại đang không ngừng giảm xuống, nếu như khu vui chơi Thế Kỷ Mới ngừng hoạt động, dĩ nhiên nhà ma của anh cũng sẽ phải chịu liên lụy.
“Số lượng cảnh tượng kinh dị vẫn còn thiếu rất nhiều, muốn dùng nhà ma chèo chống toàn bộ khu vui chơi thì quá khó khăn.” Bây giờ khu vui chơi Thế Kỷ Mới còn có thể tiếp tục kinh doanh là bởi vì ở Cửu Giang không có đối thủ, nhưng đến khi khu vui chơi Tương Lai Ảo ở vùng ngoại ô phía đông xây xong, e là khu vui chơi Thế Kỷ Mới sẽ bị du khách bỏ mặc hoàn toàn.
“Ông chủ, đang nghĩ gì vậy?” Từ Uyển cầm dù đi ra khỏi nhà ma, đứng ở bên cạnh Trần Ca.
“Không có gì.” Trần Ca nghiêng đầu nhìn Từ Uyển: “Hôm nay cực khổ rồi, em tan làm sớm đi, anh phải đi làm thân thể cho con rối đây.”
Trần Ca quét dọn vệ sinh một lần rồi khóa cửa nhà ma, cầm dù chạy tới xưởng chế tạo con rối.
Còn chưa đi đến nơi, từ đằng xa Trần Ca đã nhìn thấy ông chủ Tiền đứng ở ven đường, đang nói chuyện phiếm với anh bán sữa chua chiên.
“Sao anh lại chạy ra đây?”
Ông chủ Tiền ngẩng đầu lên, phát hiện là Trần Ca, bèn đứng dậy một cách khó nhọc: “Người anh em, anh nghĩ sao về chuyện chế tạo con rối cao cấp theo yêu cầu? Tôi có cảm giác anh sẽ tạo ra một lần cải cách lớn chưa từng có.”
“Không có hứng thú.” Trần Ca đi tới xưởng ngầm, vùi đầu chế tạo cơ thể cho con rối.
“Suy nghĩ thêm một chút đi, anh sẽ thành cha đẻ của một ngành nghề mới đó!”
…
9 giờ rưỡi tối, tất cả các thân thể con rối đều được chế tạo xong, hai mươi bốn thân thể không đầu được bao lại bằng giấy báo đứng trong phòng làm việc, cảnh tượng hết sức hoành tráng.
“Quá chân thật, nhất định chính là nghệ thuật.”
“Cứ để con rối ở đây trước, sáng sớm ngày mai tôi sẽ tới mang chúng đi.” Trần Ca đặt tay lên bả vai ông chủ Tiền: “Có thể quan sát ở khoảng cách xa, nhưng tuyệt đối không được đụng tới bọn chúng.”
Sau khi dặn dò vài câu, Trần Ca cầm dù rời đi.
Anh đi ra từ lối đi dưới lòng đất, cơn mưa càng ngày càng nặng hạt.
“Làm sao để lôi hai mươi bốn con rối thật về đây nhỉ? Ngày mai nhờ chú Từ giúp đỡ chắc là được.” Anh bung dù, men theo lề đường đi ra ngoài, các cửa hàng hai bên đường đều đang thu dọn đồ đạc, còn có vài chủ cửa hàng đang kêu tên con của mình, giống như là chuẩn bị đóng cửa về nhà.
Ban đầu Trần Ca cũng không để ý, mãi đến khi anh đi ngang qua một con hẻm nhỏ phía sau khu phố thì đột nhiên nghe thấy tiếng khóc của một đứa trẻ.
Anh quay đầu lại nhìn, trong ngõ nhỏ có mấy bé trai còn nhỏ tuổi đứng ở đó, bọn chúng đang cầm đá và chai rượu ném vào một chỗ nào đó.
Trong đó có một đứa bé với ngón tay như bị thương, thằng bé vừa khóc vừa nhặt một viên gạch vỡ dưới đất lên, đập vào góc tường.
“Gia Bảo, Gia Minh, đừng chơi nữa, chuẩn bị về nhà.” Ông chủ tiệm vé số ở bên cạnh đi tới đầu con hẻm nhỏ kêu một tiếng.
“Ba ơi, em trai bị mèo cào!” Một thằng bé cao cao trong đám la lên.
“Bị mèo cào? Mau để ba xem thử!” Người đàn ông vội vã chạy vào trong con hẻm nhỏ, Trần Ca do dự một chút rồi cũng rảo bước theo.
Người đàn ông thấy ngón tay của đứa nhỏ nhà mình bị cào trầy, đau lòng ôm lấy thằng bé đang khóc thút thít, không ngừng an ủi.
Thấy cha mình tới, đứa bé trai càng khóc lớn hơn.
“Không sao, ba trả thù cho con, có phải là con mèo này cào con không?” Ông ta nhặt cục gạch trên đất lên rồi đập tới, không hề nương tay.
Cục gạch đập vào da thịt, phát ra thanh âm nặng nề.
Trần Ca dùng bắp chân chặn cục gạch lại, anh đứng giữa con hẻm nhỏ, nhìn cái thùng giấy rách nát nằm trong góc.
Trong thùng giấy có một con mèo trắng toàn thân dơ bẩn, trên mặt có một vết thương kéo dài từ khóe mắt đến miệng.
Con mèo này rất dữ, nó nhe răng, dù bị thương khắp người, máu chảy vào trong mắt nhưng vẫn liều chết bảo vệ thùng giấy.
“Tại sao nó lại không chạy chứ?” Trần Ca đi về phía trước một bước, lúc này mới nhìn thấy trong thùng giấy rách nát còn có bốn con mèo con, chỉ có điều mấy con mèo con này đã chết hết rồi.
Thằng bé bên cạnh cầm một nhánh cây sắc bén, chai rượu bể và gạch vỡ đầy đất, dù là như vậy, bên trong thùng giấy vẫn rất sạch sẽ.
“Anh bị điên hả?” Người đàn ông lấy cây chổi từ chỗ đầu hẻm, ông ta dùng một tay đẩy Trần Ca: “Tránh ra!”
Bắp chân anh vẫn còn hơi đau, lúc người đàn ông đẩy tới, không biết tại sao Trần Ca lại dùng sức khóa tay người đàn ông rồi đẩy mạnh ông ta xuống, sau đó dùng một tay nắm đầu tóc ông ta, dí đầu ông ta vào bùn.
Con ngươi anh híp lại, ánh mắt trở nên cực kỳ đáng sợ, giống như là người chết mở mắt vậy.
Âm Đồng!
Người đàn ông vốn còn muốn phản kháng nhưng sau khi nhìn thấy mặt Trần Ca, ông ta có cảm giác cả người lạnh lẽo, hàm răng cũng đang run lập cập.
“Có gì từ từ nói, từ từ nói.” Người đàn ông ném cây chổi đi, nằm bẹp trên đất bùn, giọng nói run rẩy: “Chung quanh đây có camera giám sát, vì một con mèo hoang không đáng đâu, tôi đi ngay đây.”
Tròng mắt từ từ trở lại bình thường, Trần Ca buông lỏng tay ra.
“Gia Bảo, Gia Minh.” Người đàn ông rời đi, mấy đứa trẻ khác cũng vội vàng đi theo ra ngoài.
Trong con hẻm yên lặng trở lại, Trần Ca nhìn cái thùng giấy rách trong góc tường, anh mới vừa muốn tới gần thì con mèo trắng bị thương kia liền cong người lên, hai lỗ tai đè thấp, con ngươi biến thành một khe hở thẳng đứng nhỏ hẹp, chuẩn bị tấn công bất cứ lúc nào.
Nó rất sợ hãi, không cho bất kỳ người sống nào đến gần.
Trần Ca từ từ ngồi xổm xuống, không làm những hành động để cho mèo trắng cảm thấy bị uy hiếp, anh chỉ mở ra cây dù ra, đặt phía trên thùng giấy rách nát.