Chương 131: Trong lòng cháu có tính toán
Con rối được chế tạo ra bởi thiên phú Hoạt Ngẫu vô cùng kỳ lạ. Lúc này hai mươi bốn con rối đứng giữa phòng học cuối cùng, con ngồi con đứng, cảnh tượng này đến cả Trần Ca cũng cảm thấy không chịu được.
“Trường Trung học Mộ Dương không thể tùy tiện mở cửa, nếu hai mươi bốn tàn niệm này thật sự phát điên, không khéo bọn họ còn có thể dọa người khác chết tươi mất.”
Tất cả con rối đều do anh tự tay chế tạo ra, anh thực sự có thể cảm nhận được sự biến hóa của những con rối này kể từ khi được mặc đồng phục, cảm giác tất cả chúng đều có linh hồn. Dường như tất cả những thứ trước mặt này đều không phải đạo cụ mà là một đám người thật.
Bởi vì nhân viên và kinh phí bị hạn chế nên có rất ít nhà ma bố trí hơn mười diễn viên trở lên trong cùng một cảnh tượng. Không đủ nhân viên cũng là vấn đề khiến cho Trần Ca nhức đầu, nhưng mà hiện tại vấn đề này đã được giải quyết dễ dàng.
Trong cùng một cảnh tượng mà bố trí đến tận hai mươi bốn diễn viên chuyên nghiệp, đó chính là sự sắp xếp chỉ dành cho nhà ma hàng đầu!
“Mình đã bắt đầu mong đợi, nói không chừng cảnh tượng kinh dị hai sao này có thể tạo nên tên tuổi cho nhà ma đấy.”
Sau khi bố trí xong phòng học, Trần Ca cất số phù hiệu học sinh nằm rải rác trên bục giảng vào trong hộp giấy.
“Trường Trung học Mộ Dương không có cửa ra, chỉ có một cửa vào, quy tắc chạy trốn ban đầu đã không còn phù hợp nữa, mình phải đưa ra luật chơi mới thôi.” Anh híp mắt lại, giấu hai mươi bốn phù hiệu học sinh vào khắp các ngõ ngách trong cảnh tượng Trường Trung học Mộ Dương: “Trong vòng 20 phút phải tìm được hai mươi bốn cái phù hiệu này mới được tính là qua cửa, nếu tìm được hết thì sẽ được hoàn tiền vé vào cửa, đồng thời được trao giải thưởng bằng tiền mặt, làm như vậy không chỉ có thể kích thích du khách đi vào tham quan mà còn tăng khả năng chơi trò chơi và tương tác nữa.”
Nhà ma của Trần Ca đang phát triển nhanh chóng, anh cũng đang suy nghĩ xem nên làm thế nào để nhà ma của mình trở nên thú vị hơn, việc tìm kiếm phù hiệu lần này chính là một lần thử nghiệm rất tốt đối với Trần Ca.
“Phải thêm vào càng nhiều yếu tố hơn nữa, mục tiêu của mình không phải là xây dựng một ngôi nhà ma đáng sợ, mà là xây dựng một khu vui chơi có chủ đề kinh dị hàng đầu thế giới.”
Trong lúc giấu mấy cái phù hiệu học sinh, Trần Ca phát hiện ra rằng cảnh tượng Trường Trung học Mộ Dương đã được mở rộng ra một chút, cuối hành lang xuất hiện một ngã ba mới, chỗ đó có thêm ba căn phòng đổ nát liền kề nhau, bảng số phòng được treo trên cửa là 302, 303, 304.
Cảnh tượng kinh dị Căn Phòng Ba Người với độ khó một sao đã được mở khóa bên cạnh Trường Trung học Mộ Dương, hai cảnh tượng này dung hợp hoàn mỹ với nhau, chỉ là điều đó khiến đường đi trong nhà ma trở nên phức tạp hơn một chút.
“Nếu các cảnh tượng kinh khủng mà cứ tiếp tục nối liền với nhau như vậy thì toàn bộ bãi đậu xe dưới đất sẽ bị mấy cảnh tượng này phủ kín mất, lối đi chằng chịt khắp nơi, quả thật có thể được gọi là Mê Cung Run Rẩy.”
Trần Ca trở về bằng đường cũ, đi lên tầng một nhà ma, anh chỉnh sửa lại quần áo một chút, đi đến cổng nhà ma, đẩy hàng rào bảo vệ ra.
Ánh sáng mặt trời chiếu ở trên người, hôm nay là một ngày thật thích hợp để đi dạo chơi công viên.
Khi Từ Uyển đến nhà ma cũng đã là 9h, Trần Ca hóa trang cho cô trước rồi bảo cô đi vào cảnh Minh Hôn ngồi chờ lệnh.
Với lượng khách tham quan ngày càng tăng, nhà ma của Trần Ca trở thành hạng mục trải nghiệm duy nhất cần phải xếp hàng trong cả khu vui chơi Thế Kỷ Mới. Vì để cho nhiều du khách có thể trải nghiệm cùng lúc nên Trần Ca đã gọi cho chú Từ, nhờ ông tìm người chuyên phụ trách việc bán vé, nhưng không ngờ rằng chú Từ lại tự mình qua đây.
“Những hạng mục còn lại đều không có người nào, tôi cũng nhàn rỗi không có việc gì, cần tôi ngồi vào bàn kia bán vé sao?”
“Không cần, chú cứ làm sao cho thoải mái nhất là được.”
Bên ngoài giao cho chú Từ, Trần Ca đi vào phòng nghỉ nhân viên, nhấc ván giường lên, dùng máu nhân tạo để viết giới thiệu và quy tắc trò chơi trong Trường Trung học Mộ Dương ra phía sau.
Chờ đến khi anh khiêng ván giường ra thì đoàn người nảy sinh rối loạn.
“Cảnh tượng kinh dị hoàn toàn mới!”
“Đoạn giới thiệu vắn tắt này đáng sợ quá đi.”
“Chuyện cũ kinh dị trong trường học, tôi thích!”
Du khách vây xem đã bị thu hút sự chú ý, dù sao thì giá vé cũng như nhau, những người xếp hàng đầu tiên đều yêu cầu được đi vào cảnh tượng mới để trải nghiệm.
“Mọi người, hãy nghe tôi nói một câu.” Trần Ca đặt ván giường dựa vào cửa nhà ma: “Cảnh tượng kinh dị mới được xây dựng này vô cùng đáng sợ! Bên trong có diễn viên chuyên nghiệp và đạo cụ nội địa cao cấp nhất, trong quá trình thử nghiệm cảnh tượng này đã từng có hai người trong một phòng làm việc đến tham quan, bọn họ có ý đồ chụp ảnh những chi tiết trong cảnh tượng này, nhưng mà không ngờ trong lúc vô tình bọn họ lại gặp phải một thứ cực kỳ đáng sợ! Thế cho nên hai người đến tham quan lúc đó giờ vẫn còn đang nằm ở trong bệnh viện!”
Chú Từ đứng bên cạnh nhìn bộ dạng không thấy nhục mà còn cho là quang vinh của Trần Ca thì thực sự không biết nói cái gì, ông hoàn toàn không thể hiểu được cái chuyện thiếu chút nữa dọa ngất người khác thì có gì tốt đẹp để mà khoe.
“Bọn họ chụp được cái gì, anh nói luôn đi!”
“Ở trên trời có một trăm ngàn con bò bay qua, tôi không tin thứ đó có thể dọa người khác đến mức nhập viện được.”
“Đừng nói nhiều nữa, tôi phải trải nghiệm cảnh tượng này!”
“Nói cứ như chưa ai đi vào trường học vậy, hôm nay tôi mà lùi một bước thì cái tên lão Điền của tôi sẽ viết ngược lại!”
Trần Ca chờ du khách nói xong mới tiếp tục mở miệng: “Cho nên tôi nói những thứ này là muốn nói cho tất cả mọi người biết, cảnh tượng kinh dị này không mở ra cho tất cả mọi người. Chỉ có thông qua cảnh tượng kinh dị trước mặt này thì mới có thể đi vào tham quan cảnh kia được.”
Ý tứ của anh rất rõ ràng, muốn đi vào Trường Trung học Mộ Dương thì nhất định phải chơi hai cảnh tượng Minh Hôn và Chạy Trốn Lúc Nửa Đêm trước. Phân loại kinh dị, đây chính là những gì mà anh đã lên kế hoạch ngay từ đầu.
“Anh đang lừa tiền sao?” Trần Ca vừa nói xong, ngay lập tức có người không vui: “Mỗi lần đi vào một cảnh trong nhà ma sẽ mất một lần vé, đây không phải là ép buộc khách tham quan sao?”
“Cửa hàng lớn bắt nạt khách! Có phải anh đang muốn bành trướng đúng không!”
“Thấy nhà ma của anh nhiều lời khen ngợi như vậy nên tôi mới tới, làm như vậy là không tốt đâu!”
“Tham quan nhà ma mà còn có cả đống yêu cầu, không chơi nữa được chưa? Tôi cũng không tin nhà ma này có thể dọa người đến mức đấy!”
Trần Ca cũng đã đoán được du khách sẽ có phản ứng như vậy từ lâu, chờ sau khi mọi người nói xong, anh mới vỗ lên ván giường: “Tôi tuyệt đối không có ý muốn lừa tiền của mọi người, giá vé vào cửa 20 tệ chính là minh chứng tốt nhất, để thể hiện sự chân thành của tôi, hay là chúng ta đánh cược được không?”
Anh lấy tiền thưởng chưa xài hết từ trong túi của mình ra và đặt nó cạnh ván giường: “Đây là 20.000 tệ! Tôi đã giấu hai mươi bốn phù hiệu học sinh trong cảnh tượng Trường Trung học Mộ Dương mới, chỉ cần bất kỳ ai trong số các bạn có thể tìm được hai mươi bốn cái phù hiệu học sinh đó một mình trong vòng 20 phút thì 20.000 tệ này chính là của người đó!”
“Vé vào cửa 20 tệ! Tiền thưởng 20.000 tệ? Gấp một nghìn lần!”
“Làm sao chúng tôi biết được bên trong rốt cuộc có bao nhiêu cái phù hiệu chứ? Chẳng may anh chỉ để hai mươi ba phù hiệu vào trong đó thì chẳng phải là mãi mãi chúng tôi cũng không tìm thấy được sao?”
Có du khách đưa ra nghi vấn, Trần Ca cũng lười giải thích: “Chờ đến khi các bạn có thể đi ra khỏi cảnh tượng một cách bình thường thì hãy hỏi lại tôi vấn đề này.”
Hai mươi bốn phù hiệu học sinh đó được anh giấu rất cẩn thận, trong đó còn có mấy cái được anh giấu ở nơi không ai nghĩ đến.
“Đúng là kiêu ngạo mà!”
“Vì sao biết rõ có thể là âm mưu mà tôi vẫn có cảm giác nóng lòng muốn thử nhỉ?”
“Tôi đi!”
Bầu không khí hoàn toàn thay đổi, Trần Ca giao 20.000 tiền mặt cho chú Từ giữ: “Hôm nay có quy tắc mới, cũng là ngày đầu tiên cảnh tượng mới chính thức được đưa vào sử dụng! Bởi vì tuyên truyền không đúng lúc mà rất nhiều người không biết đến chuyện này, cho nên chỉ trong ngày hôm nay mọi người mới có thể trực tiếp lựa chọn cảnh tượng mới để tham quan! Còn về chuyện quy tắc để nhận được giải thưởng tiền mặt tôi cũng đã nói rất rõ rồi. Mỗi lần chỉ có thể cho một người đi vào, hơn nữa mỗi người cũng chỉ có cơ hội để vào một lần một ngày, vị trí phù hiệu cũng sẽ được đặt lại vào ngày hôm sau. Được rồi, hiện tại có ai muốn mang 20.000 tệ này về nhà không?”
Ban nãy âm thanh kêu la muốn vào rất lớn, đến lúc anh nói chỉ cho mỗi lần một người tiến vào thì du khách đều đưa mắt nhìn nhau, hoàn toàn không có một ai dám đứng ra.
Trần Ca nhìn hết một lượt, phát hiện phía cuối hàng có sáu người đứng chen chúc lại với nhau, hình như bọn họ đang bàn bạc cái gì đó.
Một lát sau, trong đó có năm người đi đến chỗ anh.
“Ông chủ, chúng tôi không muốn thử thách, chúng tôi chỉ muốn đi vào tham quan thôi, năm người có thể cùng vào được không?” Người trẻ tuổi dẫn đầu hỏi Trần Ca một câu.
Sáu người này rõ ràng là đi cùng nhau, năm người này muốn đi vào nhà ma để thăm dò tình huống, sau đó đi ra nói cho người còn lại biết, để cho người đó đi vào nhà ma tìm kiếm phù hiệu học sinh, hoàn thành thử thách.
Trong lòng Trần Ca biết rõ, mấy người kia muốn lợi dụng sơ hở, chẳng qua là anh cũng không hề để ý: “Được thôi! Năm người các bạn cùng đi vào đi, nhưng để tôi nhắc lại lần nữa, tuyệt đối không được dùng điện thoại chụp ảnh hoặc quay video trong nhà ma, bởi vì điều đó rất dễ dẫn những thứ kỳ lạ đến.”
“Năm người, 100 tệ đây.” Người trẻ tuổi cười híp mắt, căn bản không để những lời khuyên nhủ của Trần Ca ở bên tai.
Trần Ca thu tiền, nhìn năm du khách đang nghĩ mình thông minh, nở một nụ cười “chuyên nghiệp”: “Đi theo tôi.”
Nụ cười của Trần Ca khiến người ta cảm thấy rất thoải mái, năm vị khách tham quan cũng không phát hiện ra điều gì khác thường, nhưng chú Từ đứng bên cạnh thì rùng mình một cái, suy nghĩ một chút vẫn đứng ra ngăn cản Trần Ca.
Ông nhỏ giọng nói bên tai Trần Ca: “Đây chỉ là du khách bình thường thôi, cũng không có thù không có oán gì với chúng ta, cậu phải kiềm chế đấy!”
“Vâng, trong lòng cháu cũng có tính toán rồi.”
Trần Ca nhẹ nhàng đẩy chú Từ ra, kết quả ai ngờ rằng sau khi chú Từ nghe anh nói như vậy thì đột nhiên tức giận: “Cậu có tính toán cái rắm gì! Lúc trước cậu cũng nói y như vậy, kết quả là hai người đấy bây giờ còn đang nằm trong viện! Cái người tên Phí Hữu Lượng ấy, hơn nửa đêm còn kêu la trong phòng bệnh là sẽ không bao giờ hỏi vợ mình là ai nữa, bây giờ toàn bộ bệnh viện đều biết đến sự tồn tại của cậu ta rồi!”