Chương 132: Chú Từ nói cũng có lý
Chú Từ đang lo nghĩ nát ruột cho nhà ma của Trần Ca: “Chúng ta cứ đưa du khách vào tham quan trong niềm vui vẻ phấn khích, sau đó lại tiễn họ ra khỏi cửa bình an, như vậy không tốt sao?”
“Vâng vâng, chú cứ yên tâm đi, tất cả đều nằm trong tay cháu rồi.” Trần Ca dẫn năm du khách đi vào tầng một của nhà ma dưới sự căn dặn không ngừng của chú Từ.
“Đến ký cam kết không truy cứu trách nhiệm trước đã.” Trần Ca lôi mấy tờ giấy từ dưới bàn ra đưa cho năm vị khách: “Tất cả những chuyện cần phải chú ý cũng ghi hết ở trên này, mấy bạn có thể đọc qua.”
“Cũng đầy đủ nhỉ.” Chàng trai dẫn đầu cũng không thèm nhìn, chỉ ký tên, anh ta tên là Vương Hải Long, cao 1m85, cảm giác tuổi tác cũng không lớn hơn Trần Ca mấy.
“Ông chủ, anh có nên cân nhắc về giải thưởng ở bên ngoài hay không? Chẳng may lát nữa có người thực sự tìm đủ hai mươi bốn phù hiệu học sinh thì anh sẽ không đổi ý chứ?” Chàng trai có vóc dáng hơi thấp đứng bên cạnh Vương Hải Long tên là Vương Văn Long, hai người họ chắc là anh em ruột, gương mặt nhìn khá giống nhau, có điều tính cách lại rất khác nhau.
“Khi chúng tôi mở tiệm làm ăn thì điều quan trọng nhất chính là chữ tín.” Trên mặt Trần Ca mang theo nụ cười đầy chuyên nghiệp.
“Một thân một mình đi vào nhà ma tìm đủ hai mươi bốn phù hiệu học sinh sẽ được nhận thưởng 20.000 tệ, ông chủ à, hay là chúng ta thương lượng một chút, nếu năm người chúng tôi đi vào tìm đủ hai mươi bốn phù hiệu học sinh thì anh trao thưởng cho mỗi người chúng tôi 5.000 được không?” Người nói chuyện hình như là bạn gái của Vương Hải Long, mặc quần ngắn và áo đơn, các cúc trên áo cũng không được gài vào hết, trên xương quai xanh xinh đẹp có xăm hình một con bướm đang bay.
Cô gái này tên là Đậu Mộng Lộ, vóc dáng rất đẹp, nhưng mà chữ viết lại vô cùng xấu.
“Không thành vấn đề, mục đích chính khi mọi người tới đây chơi là cảm thấy hài lòng mà, chỉ cần mấy bạn có thể tìm đủ phù hiệu học sinh trong vòng 20 phút thì chắc chắn các bạn sẽ nhận được 5000 tệ, không thiếu một xu.” Trần Ca mỉm cười nhìn năm vị khách.
“Thẳng thắn! Lần sau tôi sẽ bảo anh em đến đây cổ vũ cho anh.” Vương Hải Long đặt bút trong tay xuống, mở miệng nói.
“Vậy thì tôi cảm ơn anh trước.” Thật là một du khách tốt bụng và nhiệt tình, trong lòng Trần Ca thấy rất cảm động: “Ký xong thì đi theo tôi, nhân tiện tôi cũng muốn nhắc nhở các bạn một chút, không nên dừng lại quá lâu trong phòng học cuối cùng.”
Mấy người đã đi đến cuối lối đi tầng một, Trần Ca mở tấm ván gỗ trên mặt đất: “Có vô số truyền thuyết lưu hành trong khuôn viên trường bỏ hoang, dù các bạn có tin hay không thì cũng phải cẩn thận. Sau khi đi vào cấm chụp ảnh, quay video, người vi phạm sẽ phải tự gánh lấy hậu quả.”
“Ở dưới đất sao?” Năm người nhìn lối đi mờ tối, bên trong hình như có thứ gì đó đang đi tới đi lui.
“Đệt, đó là thứ gì vậy!” Anh chàng béo chưa từng mở miệng nói chuyện trong năm người lui về sau một bước, cậu ta có một cái bụng khá to, mắt rất nhỏ, có lẽ lá gan cũng không lớn.
“Bùi Hổ, nếu không đi vào cậu sẽ là một con mèo bệnh đấy.” Vương Hải Long kéo cánh tay đầy thịt của Bùi Hổ: “Đều là giả thôi, nếu cậu sợ thì đứng ra sau cùng Mỹ Lệ đi.”
“Hai thằng con trai mà cứ bám dính lấy nhau, rốt cuộc là có vào hay không?” Người nói chuyện là một cô gái khác, thoạt nhìn khá hung dữ, vóc dáng không cao, cơ thể khá thô. Cho dù đã rất cố gắng ăn mặc nhưng khi đứng chung một chỗ với Đậu Mộng Lộ vẫn giống như một chiếc lá xanh làm nền.
Trần Ca nhìn thoáng qua cam kết không truy cứu trách nhiệm của cô, cô gái này tên là Hạ Mỹ Lệ.
“Gấp cái gì?” Vương Hải Long chớp mắt nhìn Trần Ca: “Ông chủ, chờ sau khi chúng tôi xuống dưới mới bắt đầu tính giờ nhé!”
“Được.” Trần Ca làm bộ cầm điện thoại ra, bật đồng hồ tính giờ lên.
Sau khi đưa năm vị khách xuống dưới tầng hầm xong, anh khép tấm ván gỗ lại, trực tiếp cất điện thoại vào.
Tính thời gian sao? Không thể nào.
Bọn họ có thể đi ra được đã là phá vỡ giới hạn rồi.
Trần Ca đi vào phòng hóa trang, mặc Bộ Trang Phục Bác Sĩ Nát Sọ vào, đeo mặt nạ lên, sau đó đi vào phòng điều khiển.
Anh tìm nhạc nền cho cảnh tượng, suy nghĩ một lúc rồi không định bật bài “Black Friday” ở chế độ lặp lại.
“Chú Từ nói cũng có lý, dù sao thì mình cũng đang trong ngành dịch vụ, hẳn là nên suy nghĩ đến phần lớn du khách.” Anh di chuyển con chuột, giảm âm lượng, tiện tay mở bài “Áo Cưới” và cho vào trong danh sách phát.
“Nếu nghe đi nghe lại một giai điệu, có lẽ du khách cũng cảm thấy chán ngán.”
...
Tấm ván gỗ trên đầu đã đóng lại, năm vị khách đứng trong hành lang tối mịt, nhìn những cánh cửa phòng học mở một nửa, bên tai còn láng máng nghe thấy âm thanh sột soạt sột soạt.
“Chỗ này cũng lớn nhỉ.” Bùi Hổ lùi về phía sau một bước, đứng bên cạnh Hạ Mỹ Lệ.
“Nói nhảm quá, nơi này mà không lớn thì làm sao giấu được nhiều phù hiệu học sinh như vậy chứ? Ông chủ nhà ma cũng đâu phải người ngu.” Vương Văn Long có vóc người gầy yếu là người đầu tiên đi về phía trước: “Tranh thủ thời gian, năm người cùng đi tìm hai mươi bốn phù hiệu học sinh đi, cơ hội thắng rất lớn đấy. Chờ đến khi chúng ta thắng được 5000 tệ thì sẽ đi ra ngoài ăn lẩu hát Karaoke.”
“Đến cũng đến rồi, còn đứng ngây ra đó làm gì, nghe theo em tôi nói đi.” Vương Hải Long đi nhanh về phía trước, ngay khi đi qua cửa phòng học thứ nhất thì anh ta bỗng nhiên dừng lại.
Hành động đột ngột này khiến cho mấy người sau lưng giật nảy mình, Đậu Mộng Lộ đi sát ở phía sau, nhỏ giọng hỏi: “Hải Long, anh nhìn thấy cái gì vậy?”
“Nhìn bộ dạng mọi người đi kìa? Có gì mà phải sợ?” Anh ta đá văng cửa phòng học ra, phù hiệu học sinh đặt ở trên khung cửa rơi xuống đất: “Giấu tùy ý như vậy đấy!”
Anh ta nhặt phù hiệu học sinh lên, trên đó viết tên một cô gái - Trần Nhã Lâm.
“Cái phù hiệu này được đặt ở một vị trí khá nổi bật, có phải muốn cho chúng ta biết hình dạng và đặc điểm của phù hiệu học sinh không.” Vương Văn Long cầm lấy phù hiệu học sinh lên nhìn một chút: “Trên mỗi cái phù hiệu đều có tên tuổi rõ ràng, góc phù hiệu cũng bị ố vàng, trông giống như đồ của rất nhiều năm trước, không dễ làm giả lắm.”
“Nghĩ nhiều như vậy làm gì? Vừa mới vào còn chưa đến 10 giây đã tìm được một cái, chỉ cần chúng ta không sợ hãi thì việc tìm hai mươi ba cái còn lại cũng không phải vấn đề gì lớn.” Vương Hải Long muốn tìm phù hiệu tiếp nên đi thẳng về phía trước, mấy người còn lại cũng từ từ thả lỏng cảnh giác.
Bọn họ dần dần đi sâu vào cảnh tượng Trường Trung học Mộ Dương, gió lạnh thổi bay mấy bài thi trên mặt đất, không có ai để ý đến việc năm người bọn họ rõ ràng đều mang giày, thế nhưng trên tờ giấy trắng lại có vài dấu chân mờ nhạt.
Nhiệt độ trở nên thấp hơn, trong hành lang u ám, không biết từ chỗ nào vang lên bài đồng dao kỳ lạ.
Dường như có người đang khóc, cũng giống như có người nào đó đang cười.
Bầu không khí càng ngày càng kỳ lạ, dường như có thứ gì đó đang ẩn núp bên trong phòng học hai bên, luôn có cảm giác có nhiều đôi mắt đang dõi theo họ trong bóng tối.
“Cũng không có gì phải sợ, nhưng mà tại sao lòng mình lại cảm thấy hơi sợ hãi nhỉ?”
Năm người đã tách nhau ra để tìm phù hiệu học sinh nhanh hơn.
Hạ Mỹ Lệ và Vương Văn Long tìm kiếm trong phòng học bên trái, những người còn lại tìm trong phòng học bên phải, bọn họ cũng đã kiểm tra hết mấy ngăn kéo trong phòng, nhưng lại không thể tìm được cái phù hiệu nào.
“Ông chủ nhà ma này cũng lợi hại ghê, chúng ta phải đi tìm tiếp, không thể trì hoãn thêm được nữa.” Vương Hải Long đi tuốt ở đàng trước, khi đi ngang qua phòng học cuối cùng, anh ta đột nhiên đứng lại.
“Sao thế anh Long? Lại nhìn thấy phù hiệu học sinh sao?” Bùi Hổ thò đầu nhìn theo hướng Vương Hải Long đang nhìn, nhưng mới chỉ nhìn thoáng qua đã có một luồng khí lạnh chui vào tận trong não.
Tại cửa sổ phòng học có một người đang đứng, biểu cảm trên mặt cậu ta giống như đang cười.
Càng kinh khủng hơn là khi nhìn vào bên trong thông qua cửa lớp, phía sau lưng con rối này vẫn còn hơn hai mươi con rối vừa đứng vừa ngồi!
Cơ thể bọn chúng không nhúc nhích nhưng đầu lại vặn vẹo thành những góc độ kỳ lạ, toàn bộ đều mỉm cười nhìn về phía du khách đứng ngoài cửa!