Chương 136: Con thuyền hữu nghị nhỏ nổ tung
“Không đúng lắm nha!”
Vương Văn Long đứng bên trong giếng bỗng nảy sinh một cảm giác kì quái, giống như bản thân đã rơi vào biển sâu, thân thể cứ không ngừng chìm xuống.
Lồng ngực hơi ngột ngạt, cậu ta không dám dừng lại lâu, xoay người đi nhặt phù hiệu dưới đất.
Ngón tay vừa chạm vào mép phù hiệu, trong khoảnh khắc nhặt nó lên, Vương Văn Long phát hiện bên dưới phù hiệu học sinh dường như có thứ gì đó.
To bằng ngón tay cái, được chôn trong cát mịn.
“Cơ quan?” Vương Văn Long vô cùng cẩn thận, cậu ta không đụng vào phần bị nhô lên kia, mà gạt phần cát mịn gần chỗ nhô lên ấy ra.
“Dưới lớp cát giấu thứ gì nhỉ?” Ngón tay của cậu ta đã động vào thứ đó, khác với cảm giác của cát mịn và đá sỏi, đó là cảm giác mềm hơn và lạnh hơn.
Khi sỏi cát rơi xuống, rất nhanh hiện ra một gương mặt, phần nhô lên ấy là chóp mũi trên mặt người.
“Đệt!” Vương Văn Long nhanh chóng thu hai tay về, trước khi cậu ta vào đây đã xem xét kĩ càng, không hề phát hiện tí bất thường nào: “Ác quá rồi chứ! Thế mà lại chôn ở dưới lớp cát!”
Nếu như sớm biết ở dưới lớp cát chôn giấu “thi thể” thì cho dù nói gì đi nữa Vương Văn Long cũng sẽ không nhảy vào trong giếng.
Cậu ta hốt hoảng, nhặt hai phù hiệu học sinh dưới đất lên ném qua giếng khô: “Bùi Hổ, kéo tôi lên, mau lên! Trong giếng cũng giấu người giả!”
“Trong giếng cũng có người giả?” Bùi Hổ còn dùng điện thoại soi một lúc, trong sỏi đá có gương mặt một người đàn ông hướng lên phía miệng giếng.
Cậu ta run lẩy bẩy, thò tay vào trong giếng: “Kì lạ, ban nãy lúc cậu xuống hình như không sâu như thế này đâu.”
Vương Văn Long bắt được tay Bùi Hổ, chân đạp lên những vết khoét đáng sợ trên thành giếng, đúng lúc cả người đang chuẩn bị dùng lực phóng lên trên, cậu ta bỗng cảm thấy mắt cá chân của mình bị một vật lạnh lẽo chạm vào một cái.
Cậu ta bước hụt, rơi về lại trong giếng.
“Văn Long, cậu sao thế?”
“Vừa nãy hình như có thứ gì động vào chân tôi một phát.” Vương Văn Long nhìn về phía mắt cá chân, chỗ đó rõ ràng là không có bất cứ cái gì.
“Có khi nào là thạch sùng hay côn trùng nhỏ chẳng hạn?”
“Không biết nữa.” Vương Văn Long nhìn trái lại nhìn phải, cậu ta phát hiện cát trên hai bên người của “thi thể” dưới đáy giếng cho dù không ai đụng chạm cũng dần trôi hết xuống, rất nhanh xác chết đã lộ ra nửa người, nó giống như đang muốn ngồi dậy vậy.
“Tự nó biết động đậy? Không thể nào là diễn viên nhà ma được! Ban nãy mình nhảy xuống từ chỗ cao như vậy, nếu là người thật, đạp vào người hắn kiểu gì chả kêu lên.” Vương Văn Long càng ngày càng loạn, suy nghĩ cũng không rõ ràng cho lắm: “Bùi Hổ, mau kéo tôi lên!”
Cậu ta hét to, Bùi Hổ bên ngoài giếng khô nghe được giọng nói của Vương Văn Long, mau chóng đưa tay vào trong giếng: “Nắm chắc vào!”
Lần này Bùi Hổ biểu hiện rất trượng nghĩa, một tay cậu ta giơ đèn điện thoại chiếu sáng, tay còn lại đưa vào trong giếng, bờ vai rộng lớn làm cho người ta cảm thấy vô cùng đáng tin cậy.
“Được!” Tiếng nói của đồng đội khiến cho Vương Văn Long cảm thấy yên tâm phần nào, cậu ta nắm chặt tay Bùi Hổ, chân đạp vào thành giếng, đạp chân một cái, cả người hướng lên trên.
Vào cái lúc nửa người cậu ta sắp ra khỏi giếng, đôi chân đang lơ lửng của cậu ta bỗng nhiên bị người khác dùng lực giữ chặt!
“Wtf!”
Nhảy được một nửa rồi lại bị túm trở về, Vương Văn Long không thể tin được, cậu ta quay đầu lại nhìn, cảnh tượng trước mắt đủ khiến cậu ta ớn lạnh cả người.
Mặt người trong tầng cát mềm không biết đã mở to mắt ra từ lúc nào!
“Người giả kia kéo mình xuống?”
Vương Văn Long nhìn về phía thi thể bị chôn trong cát, cậu ta luôn cảm thấy mắt đối phương cứ vô tình hay hữu ý quét qua chỗ mình.
“Cái này cũng quá đáng sợ đó chứ?” Cả người dán vào thành giếng, Vương Văn Long ngước đầu nhìn lên phía trên, dường như ánh sáng ở miệng giếng cách cậu ta càng ngày càng xa: “Không được, mình phải mau chóng ra ngoài! Bùi Hổ!”
“Cậu nhỏ tiếng thôi! Tôi cứ cảm giác có thứ gì kì lạ đang đi về phía này.” Bùi Hổ vươn bàn tay mập mạp của mình nắm chặt tay Vương Văn Long: “Nào! Thử lại lần nữa!”
Bùi Hổ dùng lực kéo ra bên ngoài, nhưng Vương Văn Long ở trong giếng hình như lại có chuyện gì ngoài ý muốn nữa.
Lần này cậu ta để ý, sau khi cảm thấy chân bị kẻ khác giữ chặt, cậu ta quay đầu xuống dưới nhìn lại.
Trên chân không có thứ gì cả, nhưng trên lớp cát cậu ta đứng lúc nãy lại có thêm một “thi thể nữ” khác xuất hiện.
“Trong giếng khô chôn tận hai người giả à? Thứ mình đạp lên ban nãy là đỉnh đầu của người phụ nữ này sao?” Vương Văn Long cảm thấy ớn lạnh, đồng thời trong đầu cũng nảy ra suy nghĩ tồi tệ hơn: “Liệu có khi nào dưới lớp đất cát còn có nhiều người giả hơn nữa hay không? Kẻ thiết kế nhà ma này điên rồi hả? Chôn người giả dưới giếng, sau đó đợi người sống tự mình nhảy xuống…”
Cậu ta nắm chặt tay Bùi Hổ, hai chân đạp loạn xạ trên không trung, muốn thoát khỏi sự trói buộc trên chân mình.
“Đừng cử động loạn lên! Tôi sắp giữ không nổi rồi!” Bùi Hổ dùng lực kéo lên trên, mặt cũng đỏ bừng lên rồi.
Cậu ta một tay đỡ miệng giếng, khi đang kéo Vương Văn Long lên, cảm giác bất an trong lòng lại càng thêm mạnh mẽ.
Bùi Hổ không ngừng liếc nhìn bốn phía, khi nhìn đến con đường vừa mới đi, cậu ta bỗng giật mình.
Ngã ba đầu tiên của nhà ma, một nữ sinh mặc đồng phục cúi thấp đầu đang đứng đó.
Bộ đồng phục tối màu cộng thêm vết máu khiến cho làn da của cô ta càng trở nên nhợt nhạt.
“Đó là con rối mà mình đã cõng ra!” Bùi Hổ có cảm giác lượng không khí cậu ta đang hít thở mang theo hơi lạnh, cánh tay cậu ta run rẩy: “Không phải là đầu của nó rơi ra rồi sao? Là nhân viên nhà ma gắn nó lại rồi đặt ra ngã ba à? Đúng, nhất định là như vậy, làm sao con rối có thể tự mình cử động được cơ chứ?”
“Dùng lực đi, người giả mở mắt rồi!” Bùi Hổ vừa bình tĩnh lại, trong giếng lại truyền ra tiếng khóc la của Vương Văn Long.
Âm thanh rất lớn, cùng lúc đó, con rối đang cúi thấp đầu ở ngã ba kia ngẩng đầu lên một cách cứng nhắc, gương mặt đầy vệt máu tím nhìn về hướng giếng khô.
“Đầu biết động đậy, có thể là do trong cổ có chứa cơ quan điều khiển, mình nên nghĩ tới từ sớm.” Bùi Hổ hít vào một hơi, nhìn về nơi khác: “Không thể bị quấy nhiễu, hôm nay có nói gì đi nữa cũng phải cứu Văn Long ra trước đã!”
Cậu ta tập trung lực chú ý, nhưng mắt cứ bất giác liếc về phía ngã ba. Không nhìn thì không sao, liếc mắt một phát, tim của Bùi Hổ suýt chút rơi ra ngoài rồi.
Con rối nữ đáng ra đang đứng ở ngã ba đã tiến vào hành lang bên trái!
Cô ta đứng giữa đường, trên mặt dường như còn mang theo nụ cười.
Bùi Hổ hơi thở khó khăn, mồ hôi chảy đầy trong lòng bàn tay, mỡ trên người cũng run lẩy bẩy.
“Cậu đang ngơ ngác cái gì đấy?” Hai chân như đang bơi bị tảo biển cuốn lấy, không thể dùng lực, Vương Văn Long liều mạng giãy giụa, cả đầu toàn mồ hôi. Cậu ta tận mắt nhìn thấy đôi nam nữ bị chôn dưới giếng đang mở to mắt, bây giờ cái gì cũng không nghĩ đến, chỉ mong có thể thoát ra khỏi giếng: “Kéo lên trên đi chứ!”
Bùi Hổ cắn chặt răng lại kéo Vương Văn Long lên được vài centimet, một cơn gió u ám thổi từ phía hành lang tới, bên tai còn truyền đến âm thanh nhè nhẹ, cậu ta dùng khóe mắt nhìn qua.
Nơi hành lang chật hẹp, con rối kia không biết đã ngã xuống từ lúc nào, cái đầu nó cười quái dị giống y như người thật, dường như bị một lực khác đẩy động, lăn như bay về phía giếng khô!
Khuôn mặt bị nghẹt thở của cô gái dần tới gần, Bùi Hổ bị dọa đến ngũ quan vặn vẹo, vào lúc này cậu ta nghe theo tiếng nói từ trong lòng mình lần nữa, không chút do dự hất tay Vương Văn Long ra, dùng tốc độ không tương xứng với thể hình chạy thẳng vào phòng 303 bên cạnh rồi đóng chặt cửa phòng lại.
Tay bị hất ra, cả người Vương Văn Long rơi xuống dưới, cậu ta nhìn miệng giếng cách mình mấy thước kia, cả người như đóng băng lại!