Hệ thống nhà ma

Chương 137: Bốn mắt nhìn nhau

Chương 137: Bốn mắt nhìn nhau

“Bùi Hổ!”
Trần Ca đang lắp đầu giúp con rối ở phòng học cuối cùng bỗng nhiên nghe thấy tiếng gào thét của một người đàn ông phát ra từ phía hành lang sâu kia.
Trong âm thanh ấy ẩn chưa rất nhiều cảm xúc phức tạp, dăm ba câu căn bản nói không rõ được.
“Đây có lẽ không phải âm thanh phát ra do sợ hãi, cảm giác trộn lẫn giữa kinh ngạc, phẫn nộ và khủng hoảng.” Trần Ca lắp xong cái đầu cuối cùng, đi về phía ngoài phòng học: “Nhóm khách tham quan này thật là có sức sống.”

Bùi Hổ xông vào căn phòng 303, lưng dựa vào cửa phòng, trên trán toàn là lớp mồ hôi lạnh.
“Toi rồi, Văn Long vẫn còn đang ở trong giếng!” Lòng bàn tay Bùi Hổ toàn là mồ hôi, cậu ta nhìn vào chiếc điện thoại của Vương Văn Long trong tay mình: “Mình còn cầm điện thoại của cậu ta đi rồi, trong giếng tối như thế, hình như còn chôn vài người giả nữa.”
Bùi Hổ không dám tiếp tục nghĩ nữa, cậu ta đảo mắt qua căn phòng.
Phòng 303 về cơ bản thì vẫn bảo trì được hình dáng vốn có, trong phòng khách có rất nhiều quần áo bẩn bị ném ra, có điều mùi thối đã biến mất rồi.
“Sao trong phòng lại vứt một đống quần áo thế này? Căn phòng này mang đến cho mình cảm giác không thoải mái tí nào, vẫn không nên đi vào nữa, đứng ở cửa là được rồi…”
Cậu ra lẩm bẩm trong miệng, cánh cửa sau lưng bỗng nhiên phát ra âm thanh “cốc”, “cốc”.
Giống như có người đang gõ cửa, nhưng âm thanh lại phát ra từ chỗ chân cửa.
“Người bình thường gõ cửa chắc chắn sẽ không gõ chỗ đấy, vì thế nhất định không phải Văn Long.” Có thể cử động ở bên ngoài hành lang, ngoài Vương Văn Long ra, hình như chỉ còn lại một thứ thôi.
Sắc mặt Bùi Hổ vô cùng khó coi, cậu ta chăm chăm vào chỗ chân cửa đang phát ra âm thanh: “Là cái đầu người kia! Là đầu của con rối kia đang gõ cửa!”
Nghĩ đến điểm này, Bùi Hổ cảm thấy hai chân mình đều đang run rẩy, cậu ta muốn khóa cửa phòng lại, nhưng khổ nỗi phát hiện khóa phòng chỉ là vật trang trí, chỉ cần dùng lực đẩy mạnh một cái là có thể mở cửa ra rồi.
“Căn phòng này chắc là có cửa sổ nhỉ? Nhưng mà một khi mình bước vào kiểm tra, nhỡ đâu cái đầu người kia chạy vào trong thì làm sao?” Bùi Hổ vò đầu bứt tai, đứng ở đây như thế này cũng không phải là cách, cậu ta cắn răng bước vào trong phòng.
Âm thanh cốc cốc ở bên ngoài cứ không ngừng truyền tới, giống như tiếng thôi thúc đòi mạng, mỗi tiếng đều như đụng vào trái tim của Bùi Hổ: “Mình phải nghĩ cách ra ngoài.”
Bùi Hổ bắt đầu tự cứu bản thân, cậu ta đi qua chỗ quần áo bẩn, vòng quanh căn phòng một vòng cũng không nhìn thấy gì.
“Bên ngoài cửa sổ có bức tường bê tông dày, căn bản không còn đường, lẽ nào mình cứ phải ở mãi trong này?” Bùi Hổ đứng giữa phòng khách: “Tham quan một căn nhà ma, sao bỗng nhiên biến thành thế này rồi? Con rối chớp mắt, trong giếng thì giấu xác, bị đầu người đuổi theo khắp nơi, ông chủ thiết kế nhà ma này có phải là ma không đấy? Làm sao anh ta làm được vậy?”
“Bụp!”
Không đợi Bùi Hổ nghĩ rõ ràng, cửa phòng đột nhiên bị đập mạnh một cái.
“Sức lực lớn như vậy à? Là con rối kia tới rồi sao? Cô ta lại tới tìm đầu của mình ư?” Chỉ cần tưởng tượng thôi đã thấy đáng sợ, Bùi Hổ nhìn trái nhìn phải, dưới tình thế cấp bách chỉ đành trốn trong phòng ngủ trước.
“Sao cái phòng ngủ này không có cánh cửa nào hết vậy!” Sau khi bước vào cậu ta liền hối hận, nhưng hiện giờ cho dù nói gì cũng đã muộn rồi, nơi duy nhất có thể trốn trong phòng ngủ chính là dưới gầm giường.
Cậu ta dùng điện thoại soi một lúc, sau khi thấy dưới gầm giường không có thứ gì kì quái liền bò vội vào bên trong.
“Làm ơn, tha cho tao đi!” Cậu ta tốn sức dán chặt người dưới gầm giường, cất điện thoại đi, đôi mắt căng thẳng nhằm về hướng cửa phòng ngủ.
Căn phòng tối mờ vô cùng yên tĩnh, bất kì âm thanh nhỏ nào cũng đều bị phóng đại lên.
Vài giây sau, cửa trong phòng khách hoàn toàn bị mở ra.
Sau khoảng im lặng ngắn ngủi, trong phòng khách bỗng vang lên một âm thanh kì quái.
Lục cục, lục cục, lục cục…
“Hình như là có thứ gì đó đang lăn?” Trong đầu Bùi Hổ bỗng lóe lên một suy nghĩ, đại khái trong khoảng 0,1 giây sau, chân cậu ta bỗng duỗi thẳng, từ đầu tới chân lạnh đến thấu xương: “Hình như mình bỏ sót một thứ rồi!”
Âm thanh lục cục, lục cục đã đến gần, lúc Bùi Hổ đang trốn trong gầm giường nhìn về phía phòng khách, cái đầu người mang theo gương mặt có nụ cười quỷ dị đúng lúc lăn vào cửa phòng ngủ!
Bốn mắt nhìn nhau, thời gian giống như dừng lại.

Vương Hải Long dẫn Hạ Mỹ Lệ và Đậu Mộng Lộ đi đến kí túc xá nữ, tuy anh Long hôm nay có khóc vài lần, nhưng đứng trước mặt bạn gái của mình, biểu cảm vẫn lạnh nhạt như cũ.
Anh ta đi lên phía trước, xem xét từng căn phòng một, cuối cùng dừng lại tại căn phòng mà Bút Tiên đang ở bên trong.
“Căn phòng này không giống lắm nhỉ!”
Chính giữa phòng ngủ bày vài chiếc ghế, ở giữa ghế có một tờ giấy trắng, bên trên còn viết một dòng chữ.
“Bút Tiên biết vị trí của ba phù hiệu học sinh.” Vương Hải Long cầm tờ giấy lên và đọc.
“Em nói sao lại quen mắt thế này, hóa ra là trò chơi Bút Tiên à.” Đậu Mộng Lộ rất hiếu kì bước tới: “Em đã xem rất nhiều lần ở trong phim rồi, không ngờ rằng còn có thể nhìn thấy trong thế giới hiện thực.”
“Đều là giả đó, mánh khóe mà thôi.” Vương Hải Long vứt tờ giấy trên ghế: “Một lúc ba phù hiệu học sinh, không thể bỏ qua được, hai người ai biết quy tắc trò chơi không?”
“Em biết.” Đậu Mộng Lộ ngồi một bên ghế, để Vương Hải Long ngồi bên còn lại: “Lát nữa anh làm theo lời em nói là được rồi.”
“Hai người vừa phải thôi, ở trong nhà ma chơi mấy cái trò linh tinh vớ vẩn này, cẩn thận gọi tới cái gì thật đấy.” Hạ Mỹ Lệ đứng ở cửa, nhìn Đậu Mộng Lộ và Vương Hải Long ngọt ngào, trong lòng cũng hơi khó chịu.
“Bút Tiên tới thì càng tốt, đúng lúc em muốn hỏi nó, xem xem vợ tương lai của anh Long rốt cuộc có phải là em không?” Đậu Mộng Lộ cười xấu xa một cái, cầm lấy cây bút bi được quấn băng dính trên bàn đặt ra giữa.
“Tùy em hỏi.” Vương Hải Long mang bộ dạng thản nhiên, cũng không kiêng kị người ngoài, trực tiếp nắm chặt lấy tay Đậu Mộng Lộ.
Hai người vung thức ăn cho chó mà không coi ai ra gì, Hạ Mỹ Lệ nhếch mép, đi ra bên ngoài: “Hai người cứ chơi từ từ, tôi ra ngoài đi vài vòng trước.”
“Đừng đi xa quá nhé, Mỹ Lệ.”
“Được rồi, đừng quan tâm cô ấy nữa. Anh Long, anh nghe em nói, chơi trò chơi Bút Tiên có vài điều cấm kỵ, một là không thể hỏi sống chết, hai là không thể dừng cuộc chơi giữa chừng, chỉ cần chú ý những điều này thì sẽ không xảy ra bất cứ nguy hiểm nào đâu…”
Sau khi Hạ Mỹ Lệ từ trong phòng ra mới cảm thấy bầu không khí trở nên trong lành: “Mùi chua thối của yêu đương, thật mong Bút Tiên dạy dỗ bọn họ một trận.”
Một mình đi tới cuối hành lang, xung quang càng ngày càng trở nên âm trầm, Hạ Mỹ Lệ đang muốn quay lại thì đột nhiên nghe thấy một bên đường khác truyền tới tiếng hét gọi của Vương Văn Long.
“Xảy ra chuyện gì rồi? Âm thanh của Vương Văn Long không giống như sợ hãi lắm, hình như đang rất tức giận.” Hạ Mỹ Lệ trở về đường cũ, trực tiếp men theo bên đường còn lại.
“Người đâu? Sao ở đây lại phân ra thành hai con đường? Nên đi bên nào bây giờ?” Hạ Mỹ Lệ dừng lại ở giữa Giếng Sâu và vài căn phòng của nhà trọ Hải Minh, không chắc chắn lắm: “Điện thoại của Bùi Hổ mất rồi, vậy mình gọi cho Vương Văn Long hỏi cho rõ ràng vậy.”
Cô gọi điện thoại, tiếng chuông như vang lên từ mấy căn phòng trong nhà trọ Hải Minh, nhưng không có ai nghe máy cả.
“Bọn họ ở trong phòng sao?” Trong hoàn cảnh tĩnh mịch, tiếng chuông điện thoại nghe hơi đáng sợ, Hạ Mỹ Lệ cúp điện thoại rồi đi tới trước cửa ba căn phòng kia.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất