Chương 160: Anh làm thật!
Sau khi chặn miệng cô gái, ông già trong chiếc lồng sắt và người đàn ông trung niên trở lại bộ dạng ban đầu.
Dường như bọn họ rất nhạy cảm với từ “tay”, vừa nghe thấy từ này thì giống như mở một công tắc nào đó trong ký ức, nỗi sợ hãi trong lòng bị đánh thức và ký ức khủng khiếp nhất tuôn ra từ tâm trí họ.
“Tại sao phải sợ tay?”
Trần Ca đi một vòng trong phòng cũng không tìm thấy bất cứ thứ gì liên quan đến tay, anh nhìn cơ thể của ba bệnh nhân lần nữa, không có vết thương nào trên người họ, vậy nỗi sợ hãi đó có khả năng cao là đến từ tâm lý.
“Rốt cuộc là thứ gì đã dọa ba người thành như vậy?” Trần Ca cầm cây búa đa năng, bộ não chuyển động với tốc độ nhanh, anh nghĩ đến một khả năng.
Dựa trên thông tin bác sĩ Cao cung cấp, bệnh nhân sống ở phòng bệnh số bốn của Khu Nội Trú Số Ba vì xảy ra tai nạn ngoài ý muốn nên bị mất một cánh tay, cũng vì vậy mà cậu ta mắc hội chứng đau chi ma, luôn cảm thấy cánh tay của mình vẫn còn đó.
Bệnh nhân này không có tên, cũng không biết là bác sĩ Cao quên hay bị người ta cố tình xóa.
“Trong ấn tượng của mình, chỉ có một người duy nhất có mối liên hệ mật thiết đến tay.”
Hội chứng đau chi ma không phải là một căn bệnh khủng khiếp, chỉ có thể được coi là một bệnh tâm lý không nghiêm trọng, có thể dần dần hồi phục thông qua việc điều trị điều dưỡng.
Trần Ca nắm rất rõ những thông tin về hội chứng đau chi ma này nhưng điều thực sự làm anh lo lắng là tại sao một người mắc hội chứng đau chi ma lại bị nhốt trong khu cách ly?
Cậu ta đã từng làm gì? Tại sao bệnh viện cảm thấy người này tồn tại một mối nguy hiểm tiềm ẩn?
Trần Ca đi tới bên cạnh cô gái lần nữa, người đàn ông trung niên từ chối giao tiếp còn ông già dường như không nói chuyện được nên chỉ có thể trông chờ ở cô gái.
Anh ngồi xổm bên cạnh chiếc lồng sắt và nhìn vào mắt cô gái, đã biết đối phương không thể giao tiếp với anh theo cách bình thường, vậy thì dùng cách khác để thăm dò.
Trần Ca đến gần chiếc lồng sắt, anh chắc chắn cô gái có thể nghe thấy giọng nói của anh: “Có phải cô đã thấy rất nhiều tay không?”
Cô gái không có biểu hiện bất thường mà chỉ rụt tới chỗ cách xa Trần Ca.
“Vậy có phải cô đã thấy một người chỉ có một cánh tay?”
Anh còn chưa dứt lời thì cô gái trong chiếc lồng sắt đã bắt đầu liều mạng lắc đầu đến nỗi đầu đâm thẳng vào chiếc lồng sắt.
Hành vi bất thường của người cô gái nói lên rất nhiều điều, kẻ đã mang đến cơn ác mộng và khiến cô ta phát điên rất có thể chỉ có một cánh tay.
Trần Ca nhìn chăm chú vào khuôn mặt của người phụ nữ, nhìn thấy rõ từng biến đổi cảm xúc nhỏ nhất của cô ta: “Người đó có cầm vũ khí không?”
Mắt mở to, trên trán người phụ nữ xuất hiện từng đường gân xanh.
“Hắn ta đang cầm cái gì? Một cái cưa? Một con dao? Hay một cái rìu?”
“Ưm!” Miệng người phụ nữ bị áo gối nhét chặt, tâm trạng của cô ta rất kích động nhưng không thể phát ra tiếng.
“Xem ra là một trong mấy món đồ này, để tôi nghĩ xem những gì hắn đã làm trước mặt cô.” Giọng nói của Trần Ca từ từ hạ xuống: “Chặt? Cắt? Có phải hắn ta nói mấy người rất quái dị, chưa đủ hoàn hảo nên muốn sửa lại toàn bộ? Hay là muốn mượn cánh tay của cô?”
“Số người bị giam cầm đang ít dần, khi họ đang sửa bệnh nhân, chắc cô cũng ở bên cạnh. Cô là một nhân chứng vì cô đã nhìn thấy toàn bộ quá trình đó phải không?”
Khuôn mặt người phụ nữ vặn vẹo, mạch máu căng ra, gương mặt giàn giụa nước mắt, cô ta vẫn đang liều mạng lắc đầu như muốn nói cô ta không nhìn thấy gì hết.
“Cô thực sự không biết gì à? Vậy tại sao cô lại sợ bàn tay đó? Do bàn tay đó rớt bên cạnh cô? Hay nó từng bắt cô lại khi cô muốn chạy trốn?”
Theo như Trần Ca thấy, mặc dù cô gái bị dọa đến phát điên nhưng những ký ức kinh hoàng vẫn còn đọng lại trong tâm trí. Xu lợi tránh hại là bản năng của sinh vật, khi anh nhắc đến một thứ gì đó mà người phụ nữ sợ, cơ thể không tự chủ được sẽ bộc lộ nỗi sợ tâm lý thông qua thần thái, biểu cảm và động tác theo thói quen.
Bản năng của sinh vật sẽ không nói dối, Trần Ca đã nghiệm chứng một số suy đoán của anh từ trên người phụ nữ: “Đừng sợ, nếu cô thực sự vô tội, tôi sẽ cứu cô ra. Tối nay tôi đến đây là để tìm hiểu tất cả mọi chuyện, đưa những kẻ điên này ra ánh sáng công lý.”
Mùi ẩm mốc nồng nặc trong phòng giặt, Trần Ca ở lại bên cô gái rất lâu. Rốt cuộc không biết cô ta có hiểu lời anh nói hay không nhưng chỉ thấy cảm xúc của cô ta dần ổn định lại.
Anh đưa tay vào chuồng sắt lần nữa, nhẹ nhàng kéo vỏ gối trong miệng người phụ nữ ra.
Người phụ nữ cuộn tròn trong cái lồng sắt, gương mặt đầy hốt hoảng, cô ta mở miệng và vẫn không ngừng lặp đi lặp lại từ đó: “Tay, tay...”
“Cô ta đã bị đả kích nghiêm trọng đến mức nào mà biến thành như vậy?” Trần Ca vừa ném cái vỏ gối sang một bên thì cánh cửa phòng giặt bất ngờ bị đẩy ra, đối phương không sử dụng quá nhiều sức như muốn lặng lẽ bước vào nhưng không ngờ có cái máy giặt sau cánh cửa.
“Phòng giặt là phòng sâu nhất trên hành lang, các phòng xung quanh đã bị khoá, không thể nào là do gió thổi cánh cửa.” Trần Ca nhặt vỏ gối chặn miệng người phụ nữ điên, anh nhìn về hướng con mèo trắng đang đứng trong đống quần áo bẩn. Có thể do mùi mốc trong phòng quá nồng nên con mèo trắng không kịp thời đưa ra cảnh báo.
“Xem ra không thể lúc nào cũng dựa dẫm vào người khác, tự mình cẩn thận vẫn hơn.” Trần Ca nắm chặt cây búa, nhìn chằm chằm vào cánh cửa, ngay dưới mí mắt của anh có một bàn tay đưa vào khe cửa.
Khe cửa rất hẹp, đối phương chỉ đủ chen vào mấy ngón tay, hắn ta đang muốn chắc chắn liệu khóa có còn nguyên vẹn hay không.
“Nhân vật chính đã xuất hiện?” Sau khi trải nghiệm hai nhiệm vụ tập luyện, có thể nhìn thấy sự tiến bộ của Trần Ca rất rõ ràng. Anh không hoảng loạn, mở khoá kéo ba lô rồi cầm lấy cây búa nát sọ có hình dáng dữ tợn. Sau đó anh tháo camera mini trên cổ tay xuống rồi đặt ngay hướng đối diện với cửa.
Camera này đối ứng với hình ảnh livestream của màn hình nhỏ góc dưới bên trái trong kênh livestream, anh đặt camera ở cửa để có thể nhìn thấy cảnh cửa phòng giặt mọi lúc thông qua kênh livestream trong điện thoại di động của anh.
Sau khi làm tất cả những chuyện này, anh để ba lô cạnh chân, nắm chặt cây búa đa năng rồi trốn bên cạnh cánh cửa.
Không bao lâu sau, cánh cửa phòng giặt lại bị đẩy ra, người ngoài cửa dường như mất kiên nhẫn, sau mấy lần thăm dò thì dùng sức đụng mạnh cánh cửa!
“Rầm!”
Máy giặt bị đẩy ngã, cánh cửa mở ra, Trần Ca có thể nhìn thấy rất rõ qua điện thoại di động của mình, lúc này có hai người đang đứng ngoài cửa!
Một người có khuôn mặt dị dạng cầm một chiếc rìu còn dính vết bẩn màu đỏ trên bề mặt, còn người kia dùng cánh tay duy nhất cầm một cây xẻng.
Cả hai không nhìn thấy camera mini cách đó không xa, người đàn ông cụt tay gật đầu với khuôn mặt dị dạng rồi cẩn thận cầm xẻng bước vào phòng.
Hắn tiến lên một bước, ngay khi mũi giày giẫm vào cửa phòng, cơ thể còn chưa vào phòng thì bên tai nghe thấy tiếng gió ùa vào tai!
Trần Ca lặng lẽ trốn bên cạnh cánh cửa, giơ cao cây búa đa năng và khi người đàn ông cụt tay có ý định bước vào, anh không do dự vung cây búa theo một đường cung tròn đập thẳng về phía trước.
Anh canh đúng thời điểm, đợi đến khi người đàn ông cụt tay phát giác ra được thì cây búa đã đến trước ngực hắn.
Cây búa không ngừng phóng to trong ánh mắt hung dữ đẫm máu, hắn chỉ kịp lấy cánh tay còn lại chặn trước người, cả người hắn bay ra ngoài nhanh hơn nhiều lần so với khi bước vào!