Hệ thống nhà ma

Chương 159: Bệnh nhân phòng số tám

Chương 159: Bệnh nhân phòng số tám

“Anh ta đang trả thù, tiến hành trả thù có mục đích, có đối tượng.” Trong phút chốc, Trần Ca nghĩ tới rất nhiều thứ.
Trong câu chuyện của người đàn ông trung niên tiết lộ khá nhiều tin tức, mà những tin tức này ăn khớp với một manh mối trong đầu Trần Ca.
Trong chín bệnh nhân của Khu Nội Trú Số Ba, có một người mà tình cảnh của kẻ đó rất giống với nhân vật chính của câu chuyện người đàn ông trung niên kể.
Đều từng làm bác sĩ, đều vì chứng kiến quá nhiều bệnh nhân quằn quại đau khổ dẫn tới tâm lí xuất hiện vấn đề. Từ bác sĩ biến thành bệnh nhân, mấu chốt nhất là bọn họ đều tồn tại sức công kích rất mạnh.
Trần Ca đứng tại chỗ, trong đầu hiện ra một cái tên: Hùng Thanh.
Người này trú tại phòng bệnh số tám, mắc hội chứng Neglect, bị cách ly điều trị, được đánh giá là mang cấp độ nguy hiểm cực cao.
Hùng Thanh có thể trở thành bác sĩ chuyên trị bệnh tâm lí, ít nhất chỉ số IQ của bản thân phải nằm trên tiêu chuẩn cơ bản. Lúc phát điên, anh ta mới đi làm đủ các loại chuyện kinh khủng, còn mọi khi thì không khác gì người bình thường.
“Có khi nào anh ta chính là hung thủ ẩn núp trong bệnh viện tâm thần?”
Người này hiểu rất rõ về trung tâm phục hồi, vừa là bệnh nhân vừa là bác sĩ, anh ta hoàn toàn có năng lực đi làm những chuyện như vậy.
“Đối phương chiếm ưu thế tuyệt đối về địa lý, không dễ đối phó cho lắm.” Bản thân Hùng Thanh chính là một kẻ đáng sợ, hội chứng Neglect tuy chẳng phải chứng bệnh gì quá kinh khủng, thế nhưng người mắc bệnh áp đặt bản thân phải đi uốn nắn lại những ý nghĩ sai lầm. Điều này dẫn đến việc Hùng Thanh sẽ đi làm ra những chuyện rất đáng sợ.
Anh ta nhìn cái gì cũng thấy lệch lạc, méo mó, cho dù có là một người hoàn chỉnh đứng trước mặt, anh ta cũng sẽ cảm thấy không có tay chân nửa bên còn lại mới thuận mắt.
Thông thường người mắc hội chứng Neglect biết rõ bản thân bị bệnh, sẽ cố gắng để thay đổi loại nhận thức sai lầm này. Nhưng Hùng Thanh thì lại khác, anh ta muốn dùng loại nhận thức sai lầm nguy hiểm này đi thay đổi người khác.
Với tình trạng đơn sơ cũ nát của bệnh viện, nếu thật sự có người mất tay mất chân, vậy thì kết quả định trước chính là chắc chắn phải chết.
Ở bên ngoài phát hiện ra tóc của bốn người nhưng hiện tại Trần Ca chỉ tìm được ba, một người bị thiếu đoán chừng đã bị giết hại.
“Chưa đến nửa đêm, còn chưa đi vào Khu Nội Trú Số Ba đã xảy ra bao nhiêu chuyện, tối nay có chút khó khăn đây.”
Vừa mới bắt đầu, độ khó của nhiệm vụ tập luyện ba sao đã vượt qua Chạy Trốn Lúc Nửa Đêm và Trường Trung học Mộ Dương, một khi đưa ra lựa chọn sai lầm, có lẽ sẽ phải đối mặt với nguy cơ sinh tử.
Một tên hung thủ đã được xác định, có điều Trần Ca chưa từng gặp Hùng Thanh. Anh không biết kẻ có gương mặt dị dạng là Hùng Thanh hay người đàn ông trung niên bị nhốt trong cái lồng trước mắt mới chính là Hùng Thanh thật sự.
Gã hiểu biết cặn kẽ về ông cụ như vậy, khả năng chính là Hùng Thanh thật sự rất cao.
Trần Ca ngồi xổm bên ngoài lồng sắt của người đàn ông trung niên, kiểm tra thử ổ khóa trên lồng sắt. Ổ khóa của ba lồng sắt đều giống nhau, không có gì khác biệt. Cho dù người đàn ông trung niên có giấu chìa khóa trên người, dưới cái nhìn của Trần Ca, gã cũng không có khả năng mở khóa chạy đến làm tổn thương anh.
Trần Ca đung đưa búa đa năng, nhìn chằm chằm vào mắt của người đàn ông trung niên, suy nghĩ một lúc, vẫn quyết định hỏi cho rõ ràng: “Làm sao ông biết những việc này? Chẳng lẽ ông chính là con trai của ông cụ?”
“Tôi?” Người đàn ông trung niên nghe ra sự nghi ngờ trong lời nói của Trần Ca, gã nói một câu không đầu không đuôi: “Tôi biết ngay cậu sẽ không tin tôi, toàn bộ các người đều hoài nghi tôi, cũng giống như tôi nghi ngờ tất cả các người! Tha cho tôi đi, tôi đã trốn đến tận đây rồi, tại sao các người còn có thể tìm được tôi? Đừng có theo dõi cuộc sống của tôi nữa!”
“Nghi ngờ toàn bộ chúng tôi? Theo dõi cuộc sống của ông? Ông đang nói gì vậy?” Trần Ca không biết người đàn ông trung niên đang phát điên cái gì.
“Mỗi lần tôi vạch trần các người, các người đều sẽ lộ ra vẻ mặt vô tội như vậy! Đây chính là nguyên nhân tôi ghét mấy người nhất, đã bị tôi nhìn thấu, các người còn muốn lừa tôi đến khi nào?” Người đàn ông trung niên vô cùng lý trí, nói ra những lời mà Trần Ca hoàn toàn nghe không hiểu: “Không biết tôi nên gọi cậu là Vương Minh? Hay là Từ Phi? Lý Nhất Xương? Mã Dũng? Hay là cậu lại đổi một cái tên mới rồi?”
“Ông đang nói gì cơ?”
Trần Ca tỏ ý để gã bình tĩnh, thế nhưng người đàn ông trung niên càng lúc càng điên cuồng: “Tiếp theo có phải cậu sẽ nói, mấy người này tôi hoàn toàn không biết không?”
“Nhưng tôi thực sự không biết họ.”
“Đừng có diễn nữa! Toàn bộ các người đều do một kẻ đóng vai! Nụ cười dối trá của các người làm tôi buồn nôn, kết thúc cái trò hề nhảm nhí này đi!”
“Toàn bộ đều do một kẻ đóng vai?” Nghe được câu này của người đàn ông trung niên, Trần Ca nhớ lại một tin tức khác mà bác sĩ Cao từng cung cấp cho anh.
Bệnh nhân ở phòng bệnh số năm tên là Hứa Đồng, mắc hội chứng hoang tưởng về ngoại hình, gã cho rằng tất cả mọi người bên cạnh đều do một người ngụy trang, gã sống trong một thế giới bị khống chế.
Biểu hiện của người đàn ông trung niên này rất giống bệnh nhân phòng số năm, ban đầu còn có thể nói chuyện một cách bình thường, nhưng thời điểm Trần Ca lộ ra nghi ngờ với gã, chứng bệnh tiềm ẩn bên trong sẽ phát tác.
Đây là lần đầu tiên Trần Ca nhìn thấy bệnh nhân tâm thần nghiêm trọng, một giây trước còn vô cùng bình thường, một giây sau đã bắt đầu nói năng lộn xộn, gương mặt méo mó khủng khiếp.
Anh nhìn người đàn ông trong lồng sắt, trong lòng lại suy nghĩ về một vấn đề khác.
Vì sao bệnh nhân từng ở trong Khu Nội Trú Số Ba lại quay về chỗ này? Vì nơi đây có thứ gì hấp dẫn bọn họ? Hay là vì toàn bộ bọn họ đều bị ma quỷ điều khiển, không thể không quay về?
Cách thu được đáp án đơn giản nhất chính là hỏi người đàn ông trung niên, nhưng trạng thái của gã bây giờ căn bản không thể nào trả lời.
Hết cách nói chuyện, Trần Ca đành phải một lần nữa đi tới bên cạnh cô gái.
Phát hiện có người tới gần, cô gái dùng chân đạp vào song sắt, ra sức xê dịch cơ thể rời xa Trần Ca.
Anh dùng đèn pin chiếu lên gương mặt cô gái, trông cô ta hơn hai mươi tuổi, mặt mũi bình thường, hoàn toàn không cách nào đánh đồng với hai nữ bệnh nhân trong Khu Nội Trú Số Ba.
“Tóc của cô gái này và ông cụ đều bị cạo sạch, có khả năng hai người bọn họ mới là người bị hại thật sự.” Hiện tại Trần Ca vẫn chưa hiểu rõ tại sao hung thủ lại đi cạo đầu người khác, nếu như dựa theo tâm lí trả thù để phán đoán, có lẽ hung thủ từng phải chịu bức bách tương tự.
“Thả lỏng nào.”
Trần Ca giơ tay vào lồng sắt, cô gái ở bên trong ra sức né tránh, đại khái qua ba bốn phút, cô ta tự dày vò chính mình phát mệt mới chịu dừng lại.
“Tôi không hề có ác ý với cô, tin tôi đi.” Trần Ca nhẹ nhàng nắm lấy vỏ gối trong miệng cô gái, lấy nó ra.
Trong nháy mắt khi vỏ gối bị rút mất, cô gái như phát điên xông về phía Trần Ca hét to: “Tay! Tay! Tay!”
“Cái gì?”
Tiếng hét của cô gái rất lớn, còn vô cùng chói tai. Trần Ca cũng không biết cô ta từng chịu kích động thế nào, tại sao lại có phản ứng lớn như vậy.
Nghe thấy giọng cô gái, ông cụ đờ đẫn trong lồng sắt bên trái đột nhiên quỳ rạp trên mặt đất, một cử động nhỏ cũng không dám.
Người đàn ông trung niên bên phải cũng ngừng phát điên, nhìn chằm chằm cửa phòng, trong mắt tràn đầy hoảng sợ.
“Tay! Tay...”
Cô gái vẫn đang kêu, Trần Ca trực tiếp nhét vỏ gối vào miệng cô ta.
“Cô ta cũng là một người điên.”
Toàn bộ khu nội trú hình như không có lấy một người bình thường, điều này khiến cho Trần Ca hơi hoảng hốt.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất