Hệ thống nhà ma

Chương 162: Hứa Đồng

Chương 162: Hứa Đồng

Bình luận không ngừng chạy trên màn hình kênh livestream, “bất ngờ” của Trần Ca đem tới cho người xem thực sự quá lớn.
Anh liếc nhìn bảng xếp hạng độ hot buổi livestream của trang web, Tần Quảng đứng đầu, khi anh mới bắt đầu livestream thì đang ở hạng chín mươi sáu, còn bây giờ đã leo lên hạng mười chín.
Danh sách xếp hạng này nằm ở phần đầu của trang web, có lượng vàng cực kỳ cao, streamer có thể lọt vào top 20 đều phải có số lượng theo dõi hơn 400.000 và có một số lượng người hâm mộ riêng.
Tốc độ tăng vọt giống như tên lửa đã thu hút sự chú ý của nhiều khán giả. Họ tự hỏi, làm thế nào một người mới có số lượng theo dõi chưa tới 50.000 lại có thể tham gia vào chiến trường độ hot của streamer tuyến một?
Nói thật, Trần Ca cũng không hiểu lắm, anh chỉ biểu diễn theo bản năng, là một “nạn nhân vô tội” chỉ phòng vệ chính đáng để chống lại sự xâm hại bất hợp pháp.
“Xem ra tất cả các khán giả cũng là người sáng suốt, dưới sự ăn mòn của đồng tiền, những streamer có năng lượng đúng nghĩa còn nghiêm túc làm nội dung như mình không còn nhiều nữa.”
Trần Ca kiểm tra camera trên cổ tay và ngực một lần nữa, tiếp đó cất điện thoại rồi quay lại bên cạnh người phụ nữ điên.
Khi anh kéo người đàn ông một tay vào phòng giặt, người phụ nữ trở nên điên loạn, đập đầu vào cái lồng sắt như muốn liều mạng trốn thoát.
Trần Ca sợ cô ta sẽ đập bể đầu nên lấy quần áo rách trên mặt đất lót ngay chỗ người phụ nữ đập vào.
“Rốt cuộc đã chứng kiến cảnh tượng gì mà có thể khiến một người còn sống sợ đến như vậy?”
Mắt anh quét qua ba cái lồng sắt, ông già đang nằm trong lồng, lấy cánh tay che đầu lại giống như một con đà điểu, không dám nhìn ra ngoài.
Trong ba người thì ông già là người bị giam trong thời gian dài nhất, thứ ông ta nhìn thấy cũng nhiều nhất.
Khi ông ta vừa nhìn thấy người đàn ông một tay liền che mắt lại như sợ nhìn thấy thứ gì đó không nên nhìn sẽ tự rước hoạ vào thân.
Cảm xúc của cô gái trẻ vẫn vô cùng kích động, đầu đập vào lồng sắt, nỗi sợ hãi trong mắt gần như trào ra ngoài.
Biểu hiện của cả hai đều có thể giải thích được, người khiến Trần Ca cảnh giác là người đàn ông trung niên ở lồng cuối cùng.
Gã cũng đang sợ hãi, cơ thể run rẩy, hai bàn tay nắm chặt vào nhau, cho dù là biểu cảm hay thần thái cũng không thể bắt bẻ được, nếu đổi lại là một người khác thì lúc này đã thả lỏng cảnh giác nhưng Trần Ca thì khác.
Không phải Trần Ca có năng lực quan sát nhạy bén mà anh lấy được dữ liệu bệnh nhân của Khu Nội Trú Số Ba trước khi đến, người đàn ông trung niên này chắc là Hứa Đồng sống ở phòng số 5 năm đó.
Những kẻ giết người đều đến từ Khu Nội Trú Số Ba, tại sao gã cũng đến từ Khu Nội Trú Số Ba nhưng lại là nạn nhân?
Dựa trên điều này, Trần Ca mới từ từ tìm thấy một số sơ hở ở người đàn ông trung niên.
Ví dụ như ngoại hình tương đối gọn gàng, mái tóc không bị cạo, tay luôn giấu dưới quần áo cho đến khi Trần Ca kéo người đàn ông một tay vào, vì căng thẳng quá mức nên gã không tự chủ được mới nắm chặt tay.
Trần Ca nhìn thấy tay trái người đàn ông trung niên có vết thương rất sâu giống như bị người ta cắn, máu vẫn không ngừng chảy.
“Tay của ông bị thương rồi.”
Trần Ca cầm cây búa đa năng đến gần chiếc lồng sắt cuối cùng, khi anh vừa đi vào phòng phát thuốc của Khu Nội Trú Số Một thì phát hiện một chiếc lồng sắt bị dính dầu mỡ, sau đó anh tìm dọc theo vết dầu mỡ thì lại nhìn thấy trên bức tường bên ngoài của phòng phát thuốc có vết dầu mỡ và vết máu trộn lẫn lộn với nhau.
Lúc đó, anh nghĩ rằng vết máu này là của nạn nhân trong lồng để lại nhưng anh kiểm tra cơ thể của ông già thì không thấy vết thương lớn nào, vì vậy anh suy đoán vết máu là do kẻ giết người đã kéo ông già đi để lại.
Vết dầu và vết máu trộn lẫn với nhau, suy đoán hợp lý nhất là khi đó ông già đã nắm lấy bức tường, không muốn đi.
Hung thủ đưa tay muốn nới tay ông già ra nhưng kết quả là bị ông già cắn, vì vậy vết máu và vết dầu xuất hiện ở cùng một vị trí trên tường.
Lúc nãy khi mở cửa, Trần Ca thấy cánh tay của người có khuôn mặt biến dạng và người đàn ông một tay không bị thương.
Nếu nghĩ theo hướng này, không còn ai khác trong tòa nhà thì gần như đã xác định được hung thủ đã kéo ông già đi.
Người đàn ông trung niên này chắc cũng là một trong những kẻ giết người thực sự trong bệnh viện, bọn họ phát hiện có người xuất hiện bên ngoài bệnh viện tâm thần, để đề phòng việc làm lộ ông già ở Khu Nội Trú Số Một nên vội vàng chuyển đến phòng giặt ở Khu Nội Trú Số Hai.
Cây búa đung đưa trước mặt, người đàn ông trung niên bị Trần Ca nhìn đến hoảng sợ.
“Tôi sẽ không làm hại ông, chỉ hy vọng ông có thể trả lời một số câu hỏi của tôi một cách trung thực.” Trần Ca nhìn người đàn ông trung niên, đối phương vẫn đang giả vờ ngu ngốc, từ chối trả lời.
“Không nói phải không?” Anh tháo hai camera ra và đặt chúng ở chỗ xa rồi cố ý che camera lại.
Sau khi làm xong tất cả, anh lặng lẽ quay lại giơ cây búa đa năng đập mạnh vào ổ khóa lồng sắt.
Trong chốc lát, xung quanh ổ khoá của chiếc lồng sắt đã biến dạng.
“Vẫn không chịu nói phải không?”
Trần Ca liên tục đập mạnh, các thanh sắt cứng dần dần bị đập cong, không gian trong lồng đã giảm một phần tư.
“Cậu... muốn hỏi cái gì?” Người đàn ông trung niên nhìn cây búa ngày càng gần mình, khuôn mặt co giật, cảm giác như người này còn bệnh nặng hơn mình là sao!
“Tôi sẽ không làm khó ông, chỉ hỏi một số câu hỏi rất đơn giản.” Trần Ca nhìn cái lồng sắt móp méo, đặt cây búa nát sọ xuống: “Ông tên là gì?”
Người đàn ông trung niên dừng lại khoảng hai giây, mở miệng nói: “Vương Hải Minh.”
“Vương Hải Minh?” Khi nghe cái tên này, dây thần kinh của Trần Ca giống như bị kim đâm, trong lòng anh nổi lên một cơn sóng lớn.
Chàng trai này biết Vương Hải Minh?
Gã chỉ tuỳ tiện nói một cái tên giả nhưng gã không ngờ Trần Ca lại biết người này!
“Ông nói dối.” Trần Ca không cho người đàn ông trung niên có cơ hội thứ hai để nói, trực tiếp vung cây búa đang nhét trong người mình đập vào lồng sắt.
Đầu búa dữ tợn phát ra tiếng gió gào rít, tóc gáy người đàn ông trung niên dựng đứng: “Tên tôi là Hùng Thanh! Thanh trong từ màu xanh!”
Trần Ca lười nói chuyện vô nghĩa với gã, đập cây búa đa năng từng cái một vào cái lồng sắt.
Không gian ngày càng chật hơn, các thanh sắt xung quanh lồng sắt có thể bị gãy bất cứ lúc nào. Người đàn ông trung niên không chịu nổi nữa bèn lên tiếng: “Không phải cậu nói sẽ không làm khó tôi sao?”
Trần Ca không nói không rằng, điên cuồng đập mấy phút, ổ khóa ở bên cạnh đã hoàn toàn biến dạng, dù cho có chìa khoá cũng không mở được.
Đoán chừng phải mất một lúc để đập vỡ cái lồng sắt nhưng hiện tại cái Trần Ca đang thiếu chính là thời gian, con ngươi của anh dần dần híp lại, lập tức chộp lấy chân của người đàn ông trung niên: “Tôi hỏi ông lần nữa, ông tên gì?”
Người đàn ông trung niên không hiểu ý đồ của Trần Ca, gương mặt gã lộ ra sự lưỡng lự.
Hết lần này đến lần khác gặp nguy hiểm trong khu nội trú, Trần Ca không quan tâm được nhiều như vậy, anh kéo bắp chân của người đàn ông trung niên ra, nhắm chuẩn rồi cho một búa.
Tiếng la hét chói tai vang lên, Trần Ca không hề đồng tình với những kẻ điên đã giam giữ người sống trong chiếc lồng sắt này. Anh cầm cây búa đa năng của bác sĩ nát sọ đi đến chân kia của người đàn ông trung niên.
Khi anh giơ búa lên chuẩn bị đập xuống, người đàn ông trung niên hét lên rồi di chuyển cơ thể về phía sau: “Hứa Đồng! Tên tôi là Hứa Đồng!”
“Đúng thật là ông.” Trần Ca ngừng động tác: “Thành thật trả lời câu hỏi của tôi, tôi sẽ không làm gì ông.”
Sau khi nói xong, anh ngồi xổm bên cạnh cái lồng sắt: “Lúc nãy tôi nghe thấy cái tên Vương Hải Minh từ miệng của ông, mối quan hệ của ông và ông ta là gì? Phòng bệnh ông ta từng sống ở đâu?”


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất