Chương 163: Bí mật của Vương Hải Minh
“Tại sao cậu lại muốn hỏi vấn đề này?” Hứa Đồng nói xong cũng thấy hối hận, gã nhìn cây búa đa năng của bác sĩ nát sọ trên tay Trần Ca, mồm mép trôi chảy hơn nhiều: “Trước kia, Vương Hải Minh là bệnh nhân của nơi này. Vì bình thường hay phạm lỗi nên bị giam vào Khu Nội Trú Số Ba nhiều lần, người đó rất thú vị.”
“Nói cụ thể một chút.”
“Vốn ông ta chỉ là một bệnh nhân ở khu phòng bệnh phổ thông, ở tầng hai của Khu Nội Trú Số Hai. Nhưng đầu óc người này có vấn đề, ông ta vẫn thường nói mình không bị điên.” Hứa Đồng nhếch miệng nặn ra một cụ cười khó coi: “Thực ra, chúng tôi đều biết bản thân mình không có bệnh, nhưng tên ngu đó lại nói ra sự thật này.”
Bị một kẻ được chuẩn đoán là bệnh nhân tâm thần gọi là tên ngu, nếu Vương Hải Minh còn sống, nhất định ông ta sẽ cảm thấy rất ấm ức.
Nụ cười của Hứa Đồng mang theo vẻ đáng sợ, thị giác của gã khác với người bình thường. Có lẽ đến giờ gã vẫn không cảm thấy bản thân mình bị bệnh.
“Sau đó thì sao?” Trần Ca phát hiện ra rằng nói chuyện với bệnh nhân tâm thần là một chuyện rất nguy hiểm. Nhất là người có bệnh như Hứa Đồng, bọn họ luôn có thể truyền tải tư tưởng sai lầm về thế giới của mình cho người khác trong lúc lơ đãng.
“Vương Hải Minh không chỉ không phối hợp với bác sĩ trị liệu, lúc bệnh viện áp dụng biện pháp cưỡng chế với ông ta, ông ta còn đánh đập hộ lý một cách tàn nhẫn.”
“Đánh nhau với nhân viên y tế là lỗi nghiêm trọng nhất trong cái bệnh viện tâm thần này. Vương Hải Minh bị bệnh viện phạt nặng trong ngày hôm đó. Lúc đầu họ chỉ nhốt ông ta trong phòng tạm giam, kết quả là người này bị bệnh nguy kịch. Sau khi thả ra chưa lâu, ông ta lại đánh nhau với y tá vì không đồng ý uống thuốc. Ông ta huyễn tưởng ra mình là triệu phú, có thể mua nửa cái bệnh viện này. Ông ta còn tuyên bố rằng sau khi rời khỏi đây sẽ khiến cho những bác sĩ, y tá trong bệnh viện này phải trả giá đắt. Khoảng mười mấy phút sau, tên ngu kia bị trả giá lớn vì lời nói của mình. Bệnh viện trói ông ta lại, đưa vào phòng tạm giam của Khu Nội Trú Số Ba.”
“Đó là lần đầu tiên ông ta tới Khu Nội Trú Số Ba. Lúc thấy có người mới tới, chúng tôi đều rất kích động, nhưng ông ta hoàn toàn không thân thiện với chúng tôi, còn nhổ nước bọt vào người tôi.”
“Ông ta trông khỏe như voi, vừa đi vừa chửi. Người mới đáng thương này còn không biết hậu quả khi bị đưa vào Khu Nội Trú Số Ba này là gì, nhưng ông ta sẽ biết ngay thôi.”
“Phòng tạm giam của Khu Nội Trú Số Ba còn có một cái tên khác là Phòng Trị Liệu Sốc Điện, đây là một trong các phương pháp vật lý trị liệu mà khoa tâm thần thường dùng, sau khi bác sĩ dùng với bệnh nhân đều nói rằng rất có hiệu quả.”
“Đương nhiên, là bệnh viện tư nhân chính quy, để đề cao tính an toàn và dễ chịu của người bệnh trong quá trình trị liệu, thường dùng phối hợp tiêm thuốc tê và thuốc giãn cơ vào tĩnh mạch.”
“Khả năng cách âm của phòng tạm giam cực tốt, lúc được thả ra Vương Hải Minh ngoan hơn nhiều, tất cả chúng tôi đều cảm thấy lần trị liệu này rất có hiệu quả.”
“Cuộc sống yên tĩnh chưa được mấy ngày, Vương Hải Minh lại tranh chấp với hộ lý vì lén giấu thuốc, tên này trời sinh thích mạo hiểm, e rằng trước khi bị đưa vào bệnh viện, ông ta thực sự có tài sản mấy chục triệu, là một thương nhân thành đạt.”
“Lần thứ hai ra khỏi phòng tạm giam, chúng tôi đều nghĩ là Vương Hải Minh sẽ cam chịu số mệnh, ai ngờ tên này mưu đồ bí mật chạy trốn lúc đêm khuya. Điều khiến người ta không ngờ tới là ông ta đã thành công.”
“Tuy ngày thứ hai ông ta bị bắt về, nhưng ông ta đã lợi dụng thời gian một đêm ở bên ngoài để liên lạc với vợ cũ. Không biết bọn họ nói gì, không tới một tháng sau, vợ cũ của ông ta đã làm xong hết mọi thủ tục, đón ông ta ra ngoài.”
Từ miệng của Hứa Đồng, Trần Ca càng hiểu hơn về con người của Vương Hải Minh: “Sao ông lại biết được mấy chuyện này?”
“Sau khi ông ta bị bắt lại thì bị hạn chế tự do, bệnh viện quyết định nhốt ông ta trong phòng bệnh số ba bỏ trống của Khu Nội Trú Số Ba. Nhưng ông ta chỉ ở trong phòng đó một đêm mà suýt đã mất mạng, bệnh viện không còn cách nào khác đành để ông ta ở tạm với tôi.” Khuôn mặt nhăn nhó của Hứa Đồng dần dần giãn ra.
“Vậy ông biết đêm đó, ông ta gặp phải chuyện gì trong phòng số ba không?”
“Hình như thấy rất nhiều người, trong phòng đột nhiên xuất hiện rất nhiều người.”
“Mấy chuyện này đều là ông ta nói với ông sao?” Trần Ca không ngờ chuyện lại phức tạp như vậy, Vương Hải Minh đã từng ở trong phòng số ba của Khu Nội Trú Số Ba.
“Sao tôi có thể nói chuyện với một tên ngu được.” Hứa Đồng tỏ vẻ khinh thường: “Tên điên kia tối nào cũng ngồi lẩm bẩm, tôi ngồi bên cạnh nên nghe được một phần thôi.”
Trần Ca khẽ gật đầu, muốn thâm nhập và hiểu rõ ràng hết tất cả, có lẽ anh phải vào Khu Nội Trú Số Ba mới được.
“Vấn đề thứ hai, sau khi bệnh viện đóng cửa, mấy bệnh nhân Khu Nội Trú Số Ba như mấy người trở về đây làm gì?”
“Về đây, đương nhiên mỗi người đều có nguyên nhân của mình, người khác tôi không biết, tôi chỉ biết chuyện của bản thân mình thôi.” Hứa Đồng nhìn Trần Ca: “Chỉ có ở chỗ này, tôi mới có thể tránh được sự giám sát của các người. Cũng chỉ có ở nơi đây, các người mới không quấy rầy được tôi.”
“Tới giờ uống thuốc của ông rồi.” Trần Ca đứng lên, có lẽ Hứa Đồng không nói dối.
Ông cụ kia và cô gái đều sợ run lên mỗi khi nhắc tới người đàn ông cụt một tay, nhưng nhìn thấy Hứa Đồng, bọn họ không có cảm xúc mãnh liệt như vậy. Thậm chí ông cụ còn dám cắn rách tay gã, từ đó có thể thấy, Hứa Đồng và người có khuôn mặt dị dạng, người đàn ông cụt một tay có điểm khác nhau. Gã chưa từng làm những chuyện kinh khủng đó.
Lồng sắt đã khiến cho cây búa của Trần Ca không còn hình dạng ban đầu nữa, anh lặng lẽ để búa sắt sang một bên: “Tôi nghe nói Khu Nội Trú Số Ba từng có một nữ y tá chết trong đó, ông có biết chuyện này không?”
“Biết, bệnh viện đã tổ chức một lễ truy điệu cho người phụ nữ mập đó trong phòng hoạt động ở tầng hai, hy vọng bệnh nhân, người nhà bệnh nhân và y bác sĩ hiểu về nhau hơn.” Dường như Hứa Đồng biết kế tiếp Trần Ca sẽ hỏi gì, gã khoát tay: “Y tá gặp chuyện không may không liên quan gì đến tôi, cảnh sát đã thẩm vấn tôi rồi, đêm hôm đó tôi ngoan ngoãn ngồi trong phòng mình, không nói câu nào cùng bà ta. Thậm chí tôi còn chẳng gặp bà ta nữa.”
Trần Ca gật đầu, lại hỏi Hứa Đồng vài vấn đề về Khu Nội Trú Số Ba và viện trưởng bệnh viện tâm thần. Đáng tiếc chuyện gã biết cũng có hạn.
Hứa Đồng thuộc về loại bệnh nhân thành thật, chứng bệnh của gã là không thể tiếp xúc với người sống, nhìn thấy càng nhiều người gã sẽ càng bị kích thích, cảm thấy khuôn mặt của mọi người đều giống nhau, hận không thể giết chết toàn bộ bọn họ. Khi để gã ở trong phòng một mình, gã lại có biểu hiện rất bình thường, chẳng khác nào người bình thường cả.
“Hy vọng tất cả lời ông nói đều là thật.” Trần Ca lấy hai cái camera rồi cài lại, anh lấy điện thoại di động ra nhìn lướt qua.
Màn hình đen lâu như thế, số người xem không chỉ không giảm mà còn đột phá đến 150.000 người, trên bảng quà tặng khen thưởng cũng có tên kênh livestream của anh.
“Chuyện gì xảy ra vậy?” Trần Ca liếc nhìn bình luận, lúc này mới chợt nhận ra, mặc dù anh che hết camera nhưng bộ thu âm dán trên cổ áo vẫn còn.
Vừa rồi tiếng kêu thảm thiết của Hứa Đồng và chuyện anh hỏi gã về y tá tử vong trong khu nội trú đều bị phát ra ngoài!
Chó ngáp phải ruồi, giờ độ hot đang ngày càng tăng nhanh, thứ hạng trên bảng danh sách tăng vọt, bình luận chạy đầy màn hình: [Wow wow, chân thực quá đi mất!]
Lúc này, Trần Ca cũng không biết nên nói gì, đã đến nước này, thay vì lo trước lo sau, không bằng quẳng hết sự lo lắng đi.
“Cảm ơn quà tặng của mọi người, cảm ơn quà của [Tiểu Tiên Nữ Hài Hước], cảm ơn tất cả các vị khán giả trong kênh livestream.” Trần Ca quay camera thẳng mặt mình: “Những điều các bạn nhìn thấy, nghe thấy không nhất định đều là giả tạo hết! Tối nay tôi sẽ mang đến cho tất cả các bạn một lần livestream mãi mãi không thể nào mô phỏng lại được!”