Hệ thống nhà ma

Chương 165: Ai đang đóng giả bác sĩ

Chương 165: Ai đang đóng giả bác sĩ

Trong hành lang u ám có rất nhiều chăn đệm bị vứt linh tinh, phía dưới phồng lên như cất giấu thứ gì đó.
Trần Ca dùng búa sắt vén đại một cái lên, phía dưới chăn là một cái ga giường và gối đầu xếp thành hình người giả.
Hình ảnh thô sơ, miễn cưỡng có thể nhìn ra đó là hình người.
Điều khá đáng sợ là trên gối còn dùng màu vẽ một khuôn mặt, mắt, mũi, miệng thì toe toét. Nhìn chẳng khác nào đứa trẻ con nghịch ngợm vẽ ra, nhưng nó khiến Trần Ca cảm thấy rợn cả tóc gáy.
“Đừng thế chứ.”
Trần Ca cố nén xung động muốn nện một búa đập dẹp bọn chúng, anh bắt đầu suy nghĩ.
“Trong nhà ma có hai mươi tư con rối hình người, so sánh từ góc độ nào cũng đáng sợ hơn mấy cái gối đầu và ga giường xếp thành hình người này. Lúc mình đối mặt với những con rối kia thì chẳng sợ chút nào, nhưng khi đứng bên cạnh những người giả này lại có cảm giác bất an.”
Anh lật người giả lên, mặt kia của gối đầu có viết một cái tên xa lạ - Lý Xuân Yên.
“Sao lại còn có tên?” Những người giả này giống như đồ chơi mà trẻ con hay chơi. Có lúc bọn trẻ sẽ dùng người giả, búp bê vải để đảm nhiệm vị trí cha mẹ hoặc chính bản thân chúng sẽ đại diện thay thế cho một người nào đó trong thực tế.
Trần Ca thuận tay vãi muối lên mặt người giả, quan sát hai, ba phút, người giả không có chút biến hóa nào. Sau đó anh đi tiếp vài bước nữa, lại vén tiếp một cái chăn khác lên, phía dưới cũng có một người giả bằng gối và ga giường y hệt.
“Trương Khải Tư?” Phía dưới người giả cũng viết một cái tên.
Trần Ca nhìn về phía những chăn đệm chất đầy hành lang, phía sau lưng cảm thấy hơi lạnh: “Có phải dưới mỗi người giả đều có một cái tên không? Thực ra những người giả này là đại diện cho người sống?”
Trên hành lang có từng cái chăn nhô lên, trông như những nấm mồ, tay Trần Ca nắm cây búa của bác sĩ nát sọ đang đổ đầy mồ hôi, anh cảm thấy sau lần hoàn thành nhiệm vụ tập luyện này, lá gan của anh sẽ lớn hơn trước đây.
Mới đi được khoảng mười mấy mét, hai túi muối đã vãi hết.
Sự thực chứng minh, muối không có hiệu quả lắm với những thứ không sạch sẽ, cái mùi khiến người ta khó chịu trong hành lang chẳng những không bớt đi mà còn nồng đậm hơn.
“Chỉ còn một túi muối thôi, phải dùng tiết kiệm một chút, không thể lãng phí nữa.” Trần Ca cứ đi mấy bước sẽ quay đầu lại nhìn một lần, anh rất lo rằng mình sẽ gặp phải cảnh tượng kinh điển nào đó trong phim kinh dị: anh đi phía trước, phía sau có một hàng người giả loạng chà loạng choạng đi theo.
Cơ bắp toàn thân căng cứng, Trần Ca hạ quyết tâm, dù người giả phía sau đứng lên, anh cũng sẽ tiến về phía trước, dùng búa đập nát rồi dùng dao giết heo chém một nhát nữa.
“Đừng hoảng loạn, bây giờ mình vẫn có nhiều con át chủ bài chưa dùng đến.” Không biết Trần Ca đang nói với khán giả trong kênh livstream hay đang tự an ủi mình nữa. Nói chung khi anh không ngừng đi sâu vào Khu Nội Trú Số Ba, lượng người xem trên kênh livestream tăng nhanh một cách khủng khiếp. Trái lại, bên Tần Quảng đã rơi vào bình cảnh, lượng người xem đang không ngừng giảm xuống. Hiện tại hoàn toàn dựa vào khen thưởng của thần hào* để chống đỡ.
(*) Thần hào: Ở đây là người xem có nhiều tiền.
Phòng bệnh của Khu Nội Trú Số Ba khác hẳn so với hai khu nội trú kia, tất cả phòng bệnh đều là phòng đơn. Điều khá kỳ lạ là trong phòng bệnh không có một cái giường nào cả, giống như chưa từng có người ở trong đó vậy.
“Mình nghe bác sĩ Cao nói Khu Nội Trú Số Ba có mười phòng bệnh, nhưng chỉ có chín ghi chép về bệnh nhân mà thôi. Vậy một phòng trống còn lại để làm gì?”
Tất cả phòng bệnh đều không đánh số, cửa phòng giống hệt nhau, được sơn thống nhất bằng sơn trắng, nhưng dường như tới bây giờ cũng chưa từng mở ra. Chắc hẳn không phải cho bệnh nhân dùng.
“Khu Nội Trú Số Một chật kín người, rất nhiều giường bệnh phải sắp xếp ở hành lang, nhưng Khu Nội Trú Số Ba lại trống không, thà rằng để trống cũng không cho bệnh nhân ở. Trong này có nguyên nhân sâu xa gì sao?”
Trần Ca bước đi vô cùng cẩn thận, khi anh đến chính giữa hành lang tầng bốn, mùi thối trong không khí đột nhiên tăng lên.
Bên tai ngoài gió lạnh còn có một âm thanh khác.
Nó rất khó hình dùng, giống như vô số người đang muốn thoát ra khỏi ác mộng vậy.
Trần Ca chiếu đèn pin ra xung quanh, sự bất an trong lòng anh càng mãnh liệt hơn. Anh dựa sát lưng vào tường, lấy điện thoại ra nhìn thoáng qua thời gian.
“Đúng 12 giờ đêm.”
Lúc Trần Ca nhìn điện thoại di động, trong căn phòng nào đó của tầng dưới ở Khu Nội Trú Số Ba truyền ra tiếng mở cửa.
Cảm giác này vô cùng đặc biệt, rõ ràng âm thanh từ tầng dưới truyền tới, nhưng lại như vang lên ở bên tai.
“Cánh cửa máu ở trong gương của nhà ma cứ đúng 12 giờ đêm sẽ mở ra một phút. Lẽ nào cánh cửa trong Khu Nội Trú Số Ba cũng giống cửa trong nhà ma của mình?”
Cửa sẽ xuất hiện lúc nửa đêm, nhưng không phải nó tự mở ra, khi tiếng mở cửa vang lên, biểu thị có cái gì đó đi ra từ sau cánh cửa.
“Những dòng chữ mà Vương Hải Minh khắc xuống kia có nói ông ta hoàn thành nghi thức trong nhà vệ sinh, hình như trong trung tâm phục hồi chỉ có trong nhà vệ sinh mới có cái gương tương đối lớn.”
Qua 12 giờ đêm, toàn bộ khu nội trú đều trở nên khác thường, giống như con quái vật ngủ say đang thức tỉnh.
Trần Ca đi tới cuối tầng bốn, đứng ở đầu cầu thang nhìn xuống bên dưới, cầu thang tối thui, từng bậc thang kéo dài hòa vào trong bóng tối.
Không ai biết bên trong giấu cái gì, cũng chẳng rõ một khắc sau sẽ có vật gì từ góc nào đó không tưởng được nhảy ra.
Đôi mắt Trần Ca khẽ chớp, anh cầm búa đa năng đứng ở đầu cầu thang, suy tư một chút, tắt đèn pin đi.
Khu Nội Trú Số Ba có bệnh nhân tâm thần, linh hồn chết oan, còn có quái vật từ sau cánh cửa máu chạy ra nữa, có thể nói là mỗi bước đi đều mang nguy hiểm chết người.
Dưới tình cảnh như vậy, ánh sáng của đèn pin sẽ để lộ bản thân, nó sẽ khiến anh trở thành mục tiêu sống.
Trần Ca nhắm hai mắt lại rồi mở ra để đôi mắt quen với bóng tối, sau đó bước xuống bậc thang đi về phía tầng ba.
Lần làm nhiệm vụ tập luyện này, từ đầu đến giờ không phải Trần Ca chưa có thu hoạch gì, chí ít quan hệ của anh và mèo trắng đã tốt hơn nhiều.
Vốn mèo trắng rất lạnh nhạt với anh, nhưng sau khi đi đến cuối hành lang Khu Nội Trú Số Ba, mèo trắng lại chủ động nhảy lên bả vai anh, móng vuốt níu chặt lấy áo khoác và ba lô của anh, bộ dạng của nó là có chết cũng không buông lỏng móng vuốt ra.
“Đừng sợ, mọi chuyện vẫn chưa vượt ra ngoài tầm kiểm soát.” Trần Ca xoa đầu mèo trắng, mèo trắng có tính khí nóng nảy giờ lại không hề phản kháng, đôi mắt dị sắc của con mèo nhìn chằm chằm bóng tối phía xa.
Anh đi xuống tầng trong bóng đêm, các bậc thang dường như nhiều hơn. Trần Ca phải mất một, hai phút mới đến được tầng ba.
Cửa sổ bị đóng chặt, tầng ba còn âm u hơn so với tầng bốn, ở đây chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy từng đống chăn đệm.
“Kẻ có khuôn mặt dị dạng đi vào Khu Nội Trú Số Ba rồi như biến mất vậy, trên mặt đất không hề có một dấu giầy nào. Hiện tại hắn ta đang trốn ở nơi nào? Trốn trong căn phòng nào đó sao? Hay hắn ta trốn dưới đống chăn đệm, chuẩn bị lúc nào cũng có thể đánh lén được?”
Khúc quanh ở tầng ba cũng có một phòng phát thuốc, nhưng khá kỳ lạ là tất cả dược phẩm và ghi chép bên trong phòng được đặt rất chỉnh tề. Điều khiến Trần Ca cảm thấy kỳ lạ là trong trạm này không có chút bụi nào, giống như được sử dụng rất thường xuyên.
Trần Ca đi vào trong phòng phát thuốc và phát hiện có đặt rất nhiều viên thuốc đã được chia xong, những viên thuốc có màu sắc khác nhau được để trong một chiếc túi giấy màu trắng nhỏ, trên túi giấy viết tên từng bệnh nhân.
“Lý Xuân Yến? Trương Khải Tư? Không phải tên hai người này được viết sau người giả ở tầng bốn sao? Chẳng lẽ mỗi tối sẽ có người đến chia thuốc cho những người giả đó à?” Trong lòng Trần Ca sinh ra một ý tưởng hoang đường, trong khu nội trú này dường như có một đứa bé đang chơi trò chơi, nó làm người giả để đảm nhiệm vai trò bệnh nhân, còn bản thân nó thì đóng vai trò là bác sĩ chia thuốc chữa bệnh cho những người này.
“Hơn nửa đêm còn chơi trò như vậy trong Khu Nội Trú Số Ba ư?” Trần Ca nhìn mỗi cái tên trên túi thuốc, luôn cảm thấy mình đã bỏ qua cái gì đó.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất